Vương Nhị Ngưu dứt lời, ánh mắt những người trong thôn đang đứng xem náo nhiệt cũng dần thay đổi.
Thôn Tiểu Hà vốn chẳng khá giả gì, thời điểm đầu xuân lương thực cạn kiệt, nhiều nhà phải siết chặt lưng quần sống qua ngày. Rau dại trong ruộng còn chưa nhú được mấy đợt đã bị người mắt tinh tay lẹ nhổ đi hết.
Giờ nhìn hai tiểu ca nhi nhà họ Lưu mỗi đứa một rổ đầy ắp, không ít người âm thầm nghĩ: lời thằng nhãi họ Vương nói cũng có lý, người khác hái thêm một rổ, thì phần mình sẽ ít đi một miếng.
Mãn Hạ trong lòng bốc hỏa, Vương Nhị Ngưu đúng là phiền phức, còn cái mặt cúi gằm chẳng hé nửa lời của Lý Tiểu Hà lại càng chướng mắt. Đã đói bụng thì sao không siêng năng ra đồng sớm hơn, phải đợi người ta hái hết rồi mới chịu ló mặt!
Trong đầu xoay nhanh một vòng, cậu bỗng nảy ra chủ ý. Đặt rổ xuống đất, Vương Nhị Ngưu tưởng cậu mềm lòng rồi, đang định mở miệng nói vài lời mềm mỏng dễ nghe.
Ai ngờ Mãn Hạ đột nhiên lao tới, không nói không rằng giật lấy chiếc giỏ tre nhỏ treo trên cán bừa của gã, mở nắp ra nhìn, bên trong có khoảng hơn hai chục con cá chạch còn sống nhảy nhót.
"Chà! Vương nhị ca hôm nay thu hoạch khá đấy nhỉ! Hơn hai chục con cá chạch, đủ nấu cả nồi canh lớn cho cả nhà rồi." Mãn Hạ cười rạng rỡ, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, cổ tay lật một cái, dốc cả giỏ cá vào rổ của Lý Tiểu Hà.
Đám cá chạch trơn tuột bị hù dọa, nhảy loạn trong rổ, Mãn Hạ còn "tốt bụng" nhặt con văng ra ngoài bỏ lại vào.
“Rau dại thì có gì ngon đâu, không bổ bằng đồ tươi sống.” Mãn Hạ cười híp mắt, đưa chiếc giỏ trống không lại cho Vương Nhị Ngưu, “Vương nhị ca làm việc giỏi giang thật, chỉ là…”
Cậu cố ý kéo dài giọng, “Lần sau nhớ để ý một chút, đừng bắt nhiều cá chạch thế này, ngươi bắt hết rồi, người thôn ta lấy đâu mà ăn?”
Vương Nhị Ngưu giật lấy giỏ tre, giận đến đỏ mặt, cổ nghẹn cứng: “Cái này… cái này là ta mò được trong ruộng nhà ta!”
Mãn Hạ chậm rãi nhấc rổ rau dưới đất lên, ra vẻ ngây thơ: “Nhưng cá đâu phải do ngươi nuôi? Cho Lý Tiểu Hà cầm về cứu mạng thì sao nào?”
“Lát nữa chẳng mò lại được sao? Hay là tiếc không nỡ cho?” Cậu nói đủ to để ai cũng nghe thấy, “Vậy thì keo kiệt thật.”
“Ai keo kiệt chứ?” Vương Nhị Ngưu đang tuổi thích sĩ diện, bị bao ánh mắt nhìn tới, mặt đỏ tới mang tai, “Chỗ này ngươi cứ mang về cho cha mẹ tẩm bổ, người thôn mình phải biết giúp nhau.”
Câu này gã nói với Lý Tiểu Hà, nhưng rõ ràng là nói cho người trong thôn nghe. Vương Nhị Ngưu gã không phải kẻ nhỏ nhen, mấy con cá chạch thôi mà, để tiểu ca nhi người ta xem thường làm gì.
Mãn Hạ hài lòng gật đầu, quay sang Lý Tiểu Hà: “Cá cho ngươi đấy, khỏi cần cảm ơn ta, mau về nấu ăn đi. Đợi vài hôm nữa rau dại mọc nhiều…” Cậu ngừng lại một lúc, chậm rãi nói tiếp: “Đến lúc đó đi xin sẽ dễ hơn.”
Dứt lời, kéo Chu ca nhi đi về.
Những người còn lại đứng lại nghĩ kỹ thì thấy lời Mãn Hạ có lý, càng nghe càng cảm thấy khó chịu — gì mà “sau này xin sẽ tiện hơn”? Cái thứ mọc hoang không ai sở hữu như rau dại, quả rừng, tôm cá vốn ai nhặt được thì người đó ăn, thế mà còn bày ra cái trò mặt dày đi xin?
Tiểu ca nhi Lưu gia đúng là thông tuệ, lúc đầu mọi người chưa kịp nghĩ ra, giờ ngẫm lại thì Vương Nhị Ngưu đúng là ngốc, còn con bé nhà họ Lý đúng là mất mặt.
Những ánh nhìn kỳ lạ không giấu diếm chút nào, Lý Tiểu Hà ôm rổ cá, nhỏ giọng cảm ơn Vương Nhị Ngưu rồi cúi đầu lủi chạy đi.
Vương Nhị Ngưu đứng đực ra đó, nhìn đám người lần lượt tản đi, lại nhớ ánh mắt giận dữ của đường thúc mới quen, trong lòng càng thêm khó hiểu — rõ ràng là tiểu ca nhi Lưu gia không chịu nhường mấy cọng rau, mình thì cho đi cả giỏ chạch rồi, sao không ai khen một câu?
Mang theo đầy đầu nghi vấn, gã vác bừa, xách cái giỏ rỗng quay về nhà.
“Con muốn chết à! Sao ta lại đẻ ra thằng ngu như con vậy hả?!” Nương gã thấy vẻ mặt của con trai bèn hỏi chuyện, nghe kể lại đầu đuôi sự việc, tức điên lên, cái tay như mưa rơi trút xuống lưng gã.
Nhà họ Vương gà bay chó sủa, còn nhà họ Lý lại là một khung cảnh khác.
Lý Tiểu Hà vừa vào cổng, nương ả đang dọn dẹp sân liền hỏi: “Sao giờ mới về? Trời sắp tối rồi, nhà chờ rau ngươi mang về để nấu đấy.”
Lý Tiểu Hà cúi đầu, lí nhí đáp: “Hôm nay có bắt được ít chạch.”
“Ui chà, thứ này tốt lắm.” Lý mẫu cười đến nếp nhăn cũng rõ hơn, nhận lấy rổ nhìn qua một lượt, đúng là có cá chạch, lại không ít, “Nhiều con còn sống, để kiếm cái hũ nuôi.”
Lý Tiểu Hà vội chạy vào bếp lấy thùng gỗ, múc hai gáo nước: “Nương, nước đây ạ.”
Lý mẫu bỏ những con còn sống vào thùng, lại nhìn những con chết còn lại, ánh mắt Lý Tiểu Hà dò xét mẹ mình, cẩn thận hỏi: “Nương, mấy con này giữ không được nữa, hay tối nay nấu ăn đi?”
“Ngươi chỉ biết ăn ăn ăn.” Lý mẫu lập tức cau mặt trách mắng, “Mang về chút rau như mèo mửa, làm được mỗi việc cũng không xong, muốn cả nhà chết đói à?”
Trong miệng Lý Tiểu Hà đắng nghét, nương chẳng hỏi nổi mấy con cá này từ đâu ra. Một cô nương chưa gả chồng như mình, làm sao có thể xắn quần lộ chân lội ruộng bắt cá?
Lý Tiểu Hà không hé răng cãi nửa lời, biết nếu cãi lại sẽ bị mắng thậm tệ hơn, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhặt rửa đám rau vừa hái.
Lý mẫu đã đi xử lý cá, còn gọi ả: “Lề mề gì đấy, mau nhóm bếp lên.”
“Vâng ạ.” Lý Tiểu Hà vội vã bưng rau sạch vào bếp.
Cá chạch được chiên sơ qua lớp dầu, rồi đổ nước vào nấu, chưa đến mười con mà nấu thành nồi canh to, Lý mẫu tiếc của chỉ rắc có nửa thìa muối. Nồi canh sôi ùng ục, hương thơm dậy lên, hai mẹ con đều nuốt nước bọt, bụng réo lên từng hồi.
Lý mẫu múc ra một bát lớn: “Tiểu Hà, mang bát canh này sang nhà a di. Đi cẩn thận, đừng để đổ đấy.”
“Vâng.” Lý Tiểu Hà nhìn chằm chằm bát canh, đôi mắt sáng rỡ, bát này toàn thịt! Nhìn lại trong nồi, chỉ còn một con cá cô đơn.
Lý mẫu thấy con ngẩn người, vội giục: “Đi nhanh lên, dọc đường mà lén ăn thì coi chừng bị đánh sưng miệng.”
Lý Tiểu Hà ôm bát canh chạy đi, sau lưng là tiếng dặn với: “Chạy chậm thôi, đừng làm đổ.”
A di ả là quả phụ, trượng phu mất sớm để lại biểu ca ba tuổi, biểu ca học giỏi có tiếng, năm ngoái đã đậu tú tài, chẳng mấy năm nữa sẽ thành quan lão gia.
Có công danh rồi thì sẽ khác, Lý Tiểu Hà hiểu rõ điều này, cả nhà sau này còn trông vào a di và biểu ca họ, vì vậy, ả cam tâm tình nguyện mang bát canh toàn thịt này đi biếu.
Còn trong nhà họ Lưu, hôm nay đúng là một ngày bận rộn.
Lưu Đại Sơn bắt hai con gà mái già xách ra sân trước, đàn gà trong chuồng sau phút nhốn nháo cũng dần im tiếng, thả bộ lững thững đi tìm đồ ăn, Lan Tri thì nhóm bếp nấu nước.
Lửa cháy phát ra tiếng lách tách, hơi nước nóng hổi từ vành nồi bốc lên, khiến người đứng gần cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lưu Đại Sơn tay xách hai con gà đi về phía bếp, Lan Tri nghe thấy tiếng liền vội vàng nhóm thêm lửa, thấy tạm ổn mới đứng dậy vừa xắn tay áo vừa đi ra.
Lưu Đại Sơn thấy phu lang bèn hỏi: “Nước sôi chưa?”
“Rồi.” Lan Tri nhìn hai con gà béo mập, nghĩ thầm qua cả mùa đông mà còn mập thế kia, “Giờ giết luôn chứ?”
Lưu Đại Sơn đặt gà xuống đất, nói: “Ta đi múc nước nóng.”
Lan Tri đi theo vào trong: “Nhớ lấy cái bát sạch để hứng tiết gà.”
Ba gáo nước nóng pha thêm nửa gáo nước lạnh, Lưu Đại Sơn sợ phu lang mình bị phỏng nên tự tay bưng chậu nước ra trước, Lan Tri theo sau, tay cầm chén sứ đựng nước muối nhạt.
Lưu Đại Sơn nhấc một con gà, nhổ lông cổ, dùng dao sắc cắt một nhát, máu gà chảy vào chén. Xong xuôi lại thả vào nước nóng trụng. Con còn lại cũng làm y vậy.
Lan Tri tiếp nước, thêm củi, nghe bên ngoài yên ắng thì vội chạy ra giúp nhổ lông.
Gà vừa trụng xong thì lông dễ nhổ, chỉ là tay đỏ bừng vì nước nóng, mùi hôi khó ngửi, nhưng Lan Tri làm rất vui — trong làng nhiều nhà Tết còn không nổi con gà, huống chi đây là gà giết cho đại nhi tử ăn. Dù có giết hết gà trong chuồng hôm nay, y cũng vui lòng.
Bầy vịt sáng thả ra không biết từ đâu lạch bạch về, một con chạy tới tò mò nhìn hai người đang nhổ lông gà. Gà đã giết rồi, ngại gì thêm con vịt?
Lan Tri nhanh tay túm lấy con vịt không hề đề phòng, xách cánh lên đề nghị: “Con vịt này mùa đông không đẻ trứng mấy, giết luôn ăn cho rồi.”
Lưu Đại Sơn nhìn con vịt giãy dụa, dao ở ngay gần tay, gật đầu đồng ý: “Nước còn nóng, giết luôn cũng tiện.”
Thế là số phận con vịt định đoạt nhẹ hều. Lan Tri lại chạy đi múc nước nóng.
Giết vịt, nhổ lông.
Ba đĩa thịt bóng nhẫy bày ra, Lưu Đại Sơn dùng một khúc củi đang cháy xém gạt sạch lông tơ còn sót lại rồi mổ bụng moi ruột, bỏ nội tạng, rửa sạch máu me, coi như chuẩn bị xong, chờ mai nấu.
Lại xách chậu đầy máu lông đi đổ, Lan Tri thì chọn lông gà lông vịt, cái nào nhỏ rách thì bỏ, cái đẹp thì rửa sạch đem phơi, để dành dùng sau.
Vừa làm vừa nhắc Lưu Đại Sơn sáng mai đi đầu thôn mua rượu, nhà đó có nghề nấu rượu từ đời tổ tiên, nổi tiếng tới mức người trong huyện cũng đánh xe tới mua. Rượu ngon thì đắt, nhưng ai sành cũng chịu chi, nhiều khi phải tranh mới có.
Lan Tri nói: “Ta nghe tức phụ chủ quán bảo, sáng mai mở mấy chum rượu ngon mới, đã đặt trước một nửa, còn lại bán lẻ, huynh dậy sớm đi, tranh thủ mua một vò về cho vui.”
Thịt ngon đã có, không thể thiếu rượu, Lưu Đại Sơn gật đầu nhớ kỹ.
Từ lúc nhận được tin con trai về, Lan Tri như ong thợ không biết mệt, dọn giường, giết gà, chuẩn bị đủ thứ, nằm xuống cũng nghĩ xem còn gì thiếu.
Lúc quay về phòng lấy tiền đưa trượng phu đi mua rượu ngày mai bỗng nhớ ra: “Trời ơi, ta quên chuẩn bị quần áo cho Mãn Thương rồi! Thằng bé ở quân đội chắc không có đồ mặc thường ngày, giờ biết làm sao đây?”
“Nó từ Tây Bắc về, chả lẽ trần truồng?” Lưu Đại Sơn nghĩ bụng: phu lang mình lo quá hóa hồ đồ rồi, đau lòng an ủi, “Đừng lo, nếu thiếu gì, ta lấy tạm đồ khác, không thì chúng ta có tiền, ra tiệm mua.”
Lan Tri nghe vậy trượng phu nói vậy cũng thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn không khỏi bất an, “Đại Sơn ca, huynh nói xem, Mãn Thương còn nhớ chúng ta không?” Y khẽ ôm eo đối phương, nhẹ giọng thổ lộ nỗi lo những ngày qua, “Năm đó thằng bé còn nhỏ thế, đã bị đưa đến nơi Tây Bắc ăn thịt người, giờ sắp về rồi, ta cứ nghĩ hoài, không biết bao năm qua con sống thế nào.”
“Ta sợ nó trách tụi mình.” Trên ngực Lưu Đại Sơn là vệt nước mắt của phu lang mình, cũng là a cha ruột của con mình.
Lưu Đại Sơn không biết an ủi, chỉ có thể ôm chặt Lan Tri, lặp đi lặp lại: “Không đâu, không đâu mà.” Nếu có trách, thì cũng trách ông, chính ông không cho Lan Tri theo lên phía Bắc.
Lệnh trưng binh của quan phủ giáng xuống đầu dân, chính là một tảng đá nặng trĩu.
Lan Tri nghe nhịp tim từ lồng ngực trượng phu truyền đến, lòng dần yên lại, cho tới khi tiếng Mãn Hạ vọng từ sân vào, y mới vội vã buông ra, cúi đầu đặt thỏi bạc lên bàn.
“Đây là tiền mua rượu ngày mai, Mãn Hạ về rồi, ta ra xem thử.”