Bầu trời xám tro, gió lùa từng cơn qua mái cỏ rách nát, mang theo mùi ẩm mốc và tro bụi len lỏi khắp gian nhà nhỏ. Vách đất nứt nẻ, trần gỗ thấp trũng, ánh sáng le lói từ khe cửa chiếu lên đống rơm rạ đơn sơ nơi góc phòng.

Khương Mạc Huyền chậm rãi mở mắt.

Một thoáng mê mang trôi qua. Hắn không lập tức ngồi dậy, mà nhắm mắt điều tức vài hơi, dẫn khí vận chuyển 1 vòng chu thiên. Linh lực trong thể nội vẫn nguyên vẹn, nhưng mỗi khi dẫn động lại như bị dòng khí lạ kìm hãm, khiến mạch đạo trì trệ, không thể tuôn chảy như thường.

Khương Mạc Huyền chậm rãi chống tay ngồi dậy, ánh mắt sắc lạnh dần trở nên thâm trầm.

Lập tức phát hiện — bản thể của “Vạn Tượng Tàng Hư” vẫn còn, chỉ là đã biến đổi hình thái, trở thành một mảnh ngọc giản đen thẫm lặng lẽ trôi nổi giữa không gian tâm thức.

Ngọc giản ấy yên tĩnh vô cùng, không còn dao động linh quang, cũng không tỏa ra chút khí tức nào quen thuộc. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc, một luồng cảm ứng sâu kín lại ùa về trong tâm trí hắn.

Vạn Tượng Tàng Hư — xưa nay vẫn chỉ được xem là thượng phẩm pháp khí dùng để chứa đựng thư tịch. Nhưng ít ai biết rằng, pháp khí này được luyện từ một khối “Thiên Nguyên Thai”, là vật tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, từng trôi dạt trong tinh không hỗn độn suốt vạn cổ.

Chính vì thế, bên trong nó vốn ẩn chứa dấu vết đạo tắc nguyên sơ, một dạng không gian dung hợp giữa thiên địa và vũ trụ sơ khai.

Người tu hành xưa vẫn truyền tụng một điều —

“Trong đất trời có ba nghìn thế giới, mỗi một đạo tắc đều tương thông với nguyên thủy.”

Có lẽ… vào khoảnh khắc hắn chỉnh lý thư tịch, vô tình cảm ứng với một đoạn cổ tịch cấm kỵ, khiến nguyên thần cộng hưởng với bản thể pháp khí, kích phát đạo vận ngủ yên trong Vạn Tượng Tàng Hư, từ đó bị cuốn vào một lưu động thời không không thể khống chế.


 Mà khi tỉnh lại… đã là một thế giới hoàn toàn xa lạ..

Khương Mạc Huyền vừa ngồi dậy chưa bao lâu, cánh cửa gỗ ọp ẹp phía trước khẽ mở, phát ra tiếng kẽo kẹt khô khốc.

Một giọng nhỏ vang lên đầy thận trọng:

– “Ba ơi… người kia tỉnh rồi…”

Người đàn ông bước vào trước – vóc dáng cao lớn, áo giáp rách nát khoác tạm trên vai, sau lưng còn đeo một thanh đao sắt đã gỉ gần hết. Trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ gò má xuống cằm, ánh mắt mỏi mệt nhưng sắc bén, mang theo vẻ dè chừng khi nhìn thấy người vừa tỉnh dậy.

Theo sau là một cô bé chừng tám, chín tuổi – tóc rối, mặt lem bùn, tay ôm một bó củi khô nhỏ xíu. Đôi mắt to tròn của bé vừa hiếu kỳ, vừa rụt rè, liên tục lén liếc nhìn người lạ đang ngồi trên giường rơm.

Người lạ ấy — áo choàng đen dài có hoa văn thêu chìm, dù dính bụi đường vẫn hiện rõ từng đường chỉ tinh xảo. Mái tóc đen dài tán loạn sau lưng, ngũ quan sắc nét  , đôi mắt hẹp dài mang theo khí tức xa cách lạnh nhạt. Mang theo vẻ cao quý trời sinh

Tuy không nói gì, nhưng chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta sinh ra cảm giác không dám mạo phạm.

Vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.

Người đàn ông lùi lại một bước, xốc lại đao trên lưng rồi mở lời:

– “Ngài tỉnh rồi. Bọn ta là người ở thành Thạch Lâm. Mấy hôm trước, con bé này ra ngoài nhặt củi, thấy ngài nằm bất tỉnh trong bụi cỏ, bên cạnh chẳng có vết thương, cũng không có hành lý gì.”

Cô bé rụt rè gật đầu:

– “Con tưởng là người đã chết, nhưng lại thấy ngài còn thở… nên mới chạy về gọi ba. Ở ngoài đó có sói, con sợ để ngài lại sẽ bị sói ăn mất.”

Cô bé thoáng giật mình khi chạm phải ánh mắt của hắn. Bàn tay nhỏ siết chặt góc áo cha, rồi lặng lẽ núp nửa người ra phía sau lưng ông, chỉ dám hé đầu ra một chút để nhìn.

Đôi mắt tròn xoe lấp lánh, ánh lên vẻ tò mò pha lẫn dè dặt.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play