Trên thực tế, Tàng Kinh Các của Thái Huyền Tông không phải được xây dựng theo cách thông thường.


 Nơi này vốn là một kiện pháp khí thượng phẩm tên gọi “Vạn Tượng Tàng Hư”, do tổ sư khai sáng đời đầu tự tay tế luyện. Sau khi tế thành, người dùng thuật trận phong ấn vào một khoảng không gian độc lập. Mặt ngoài trông chỉ là một toà lầu hai tầng bằng đá xanh dựng bên triền núi, nhưng bên trong lại là một không gian huyền diệu mở rộng gấp trăm lần, chia thành cửu tầng lầu các. Mỗi tầng lưu giữ một loại thư tịch khác nhau – từ công pháp nhập môn, tâm pháp thượng thừa, đến cổ tịch thất truyền, điển tịch luyện đan, luyện khí, chú phù, linh văn… tầng tầng lớp lớp, như biển trời không bờ.

Tầng đầu tiên dành cho ngoại môn đệ tử, tầng thứ hai cho nội môn, tầng ba trở lên phải có lệnh bài đặc thù mới được tiến nhập. Tầng chín – nơi sâu nhất, nghe đồn cất giữ các bản thô của đạo tắc viễn cổ, chỉ có Chưởng môn và vài vị Thái Thượng trưởng lão mới có quyền bước vào.

Khắp lầu các là kiến trúc gỗ lim đen, mái ngói uốn lượn, dầm kèo chạm khắc hoa văn tinh xảo. Giữa không trung lơ lửng vô số đạo phù văn như mảnh giấy vàng bay chầm chậm, ánh linh quang nhàn nhạt vờn quanh những dãy kệ cao vút. Bốn phía là cầu thang xoắn nối các tầng lầu, từng bậc như ẩn như hiện trong màn sương mờ linh khí.

Dù đã mục kích qua vô số kỳ cảnh trong đời tu đạo, nhưng mỗi lần bước vào Tàng Kinh Các, Khương Mạc Huyền vẫn không khỏi dâng lên lòng kính phục đối với trí tuệ cổ nhân.

Ngày nay, Tàng Kinh Các vốn đã vắng bóng đệ tử lui tới.

Tu sĩ thời nay khi tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, chỉ cần đặt tay lên trán liền có thể đem toàn bộ công pháp, tâm pháp, thậm chí cả ký ức tu luyện trực tiếp truyền nhập vào thức hải đệ tử. Phương pháp truyền thừa kiểu cũ – cầm từng quyển thư tịch, chậm rãi nghiền ngẫm từng chữ từng dòng – dần dần bị xem là lỗi thời, chậm chạp, không cần thiết.


 Thế nên những năm gần đây, Tàng Kinh Các trở nên tiêu điều, chẳng còn bóng dáng ai đặt chân vào tra cứu như thuở trước. Mà những quyển sách từng được xem là trân bảo tông môn, từng làm rực sáng biết bao thế hệ tu sĩ… giờ lại phủ bụi lặng lẽ trong bóng tối.

Chỉ có Khương Mạc Huyền – người luôn bị xem là quá mức cổ hủ – là vẫn chưa từng thay đổi suy nghĩ.

Trong mắt hắn, bất kể là tri thức của phàm nhân hay đạo lý của tiên tu, đều là kết tinh của thời đại và tâm huyết người đi trước. Mỗi quyển sách, mỗi bản tịch, đều chất chứa một phần khí vận – hoặc là trải nghiệm tu hành, hoặc là cảm ngộ chân lý, hoặc là hoài bão của một người từng mong muốn chạm tay vào thiên đạo.

Những thứ như vậy… tuyệt đối không nên bị lãng quên, lại càng không thể để mòn mỏi mục nát theo thời gian.

Thế nên những ngày gần đây, Khương Mạc Huyền đã tự mình lục lọi từng tầng Tàng Kinh Các, sắp xếp lại từng chồng điển tịch, phân loại rõ ràng công pháp, chú phù, luyện khí, ngự thú, ngoại môn, nội môn, chân truyền, cổ tịch thất truyền…

Thậm chí, hắn còn cẩn thận lấy ra từng bản, dùng pháp thuật nhỏ để làm sạch bụi bặm, tu bổ lại phần gáy sách mục nát, dùng linh hỏa nung nhẹ để bảo tồn những quyển cổ tịch lâu năm có dấu hiệu mục ruỗng.

Bởi trong mắt hắn, đạo không truyền thì mất, pháp không giữ thì diệt. Một tông môn nếu đến cả điển tịch cũng không trân trọng, thì lấy gì để truyền thừa ngàn năm?

Khương Mạc Huyền vẫn một mình miệt mài giữa tầng tầng giá gỗ, lặng lẽ chỉnh lý từng quyển thư tịch như đang làm một nghi lễ rửa sạch bụi trần cho linh tạng của tông môn.

Đột nhiên, linh lực trong không gian như bị ai đó khuấy động.

Một luồng chấn động mơ hồ bủa vây lấy Tàng Các vốn yên ắng. Khí tức cổ xưa, lạnh lẽo và nặng nề như từ lòng đất trào dâng, khiến hắn lập tức khựng lại. Thần sắc trầm xuống.

– “Cấm chế?”

Vừa mới cất lời, linh thức còn chưa kịp vận chuyển điều tra, thì một tiếng “onggg” thật lớn vang lên trong đầu, âm thanh vang vọng như một chiếc chuông đồng cũ kỹ. Trước mắt bỗng tối sầm.

Đầu óc quay cuồng. Cảnh vật mơ hồ. Cả thân thể như bị hút vào vực sâu không đáy, rơi vào hắc ám vô tận.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play