Trên đỉnh Thiên Vân, mây trắng cuộn quanh, vách đá dựng đứng, một đạo môn sừng sững như ẩn như hiện giữa tầng mây — đó chính là Thái Huyền Tông, môn phái lớn nhất tu tiên giới, được coi là đứng đầu trong ba đại tông môn.

Cổng lớn dựng bằng bạch ngọc, trên khắc ba chữ đại tự “Thái Huyền Tông”, nét bút như rồng bay phượng múa, khí thế bức người. Hai bên lối vào là hàng tùng cổ cao vút, rễ bám sâu vào đá, lộ ra vẻ tĩnh lặng mà cổ kính. Từng dãy điện các nối nhau quanh co theo triền núi, mái cong ngói xanh, chuông đồng leng keng theo gió. Đệ tử mặc áo bào lam nhạt đi lại như thoi đưa, có người tay nâng kiếm luyện pháp, có người tĩnh tọa giữa sân đá, toàn thân mờ mịt linh quang.

Gần đây, bầu không khí ở Thái Huyền Tông phấn chấn chưa từng có. Các đệ tử từ chân truyền đến ngoại môn, ngay cả khi đi lại cũng không giấu nổi vẻ hoan hỉ trên nét mặt.

Tất cả là bởi tin tức: Chấp pháp trưởng lão — Khương Mạc Huyền — quyết định sớm ngày “nghỉ hưu”, lui về trông coi Tàng Kinh Các, theo đuổi cuộc sống an nhàn hưu trí.

Nói đến Khương Mạc Huyền, ở Thái Huyền Tông cũng là nhân vật rồng phượng có một không hai trong loài người. Tuổi còn trẻ đã là tu sĩ Đại Thừa. Đến nay nghe đồn đã nửa chân bước vào cảnh giới Chân Tiên. Ngay cả Chưởng môn Thái Huyền Tông tu vi cũng không cao bằng hắn. Cố tình đây lại là một kẻ vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn.

Từ khi ngồi vào ghế trưởng lão Chấp Pháp Đường, thì trên dưới tông môn chẳng ai là hắn bỏ qua, chỉ cần có sai phạm đều xử lý như nhau. Sai một ly cũng không được.

Vậy nên, từ khi tin tức truyền ra, toàn bộ Thái Huyền Tông vui như mở hội.

Tuy không ai dám nói thẳng, nhưng trong lòng ai nấy đều như trút được gánh nặng — bởi vì Khương Mạc Huyền xưa nay nổi tiếng là “Lão Quỷ Sát Phạt” của tông môn.

Phạm giới một lần, đánh gãy chân.

Tự tiện xuống núi, treo ngược ba tháng.

Thậm chí có lần, chỉ vì một đệ tử đánh rắm giữa giờ luyện công, hắn trừng mắt nhìn thôi mà cả quảng trường lạnh run như gặp đại nạn. Đệ tử nọ bị quăng thẳng vào Băng Trì, ba ngày ba đêm không ai dám hó hé.

Từ đó về sau, mỗi lần nhắc đến Khương Mạc Huyền, bất kể là chân truyền hay ngoại môn, ai cũng chỉ dám gọi một tiếng: “Lão nhân gia.”

Nhưng trong lòng thì thầm khấn vái:

— “Cầu cho trưởng lão sớm ngày nghỉ hưu…”

Cho nên, lúc nghe tin vị trưởng lão này sẽ rời khỏi Chấp Pháp Đường, lui về trông coi Tàng Kinh Các, ngay cả mấy tảng đá ở quảng trường cũng như sáng bóng hơn hẳn, không khí toàn tông nhẹ bẫng như có gió xuân thổi qua.

Tàng Kinh Các là nơi bảo tồn điển tịch của Thái Huyền Tông, vốn trầm mặc tịch mịch, quanh năm chỉ có một hai đạo đồng làm bạn cùng bụi sách.

Thế mà bây giờ…

Một vị Đại Thừa tiền bối sắp thành Chân Tiên lại về đó “gác sách”?!

Tin tức khiến các chưởng lão khác ngơ ngác không nói nên lời. Có người ngờ rằng hắn bị tẩu hỏa nhập ma. Có người thì thở dài:

— “Chắc là mệt rồi, rốt cuộc cũng muốn sống như người bình thường.”

Còn Khương Mạc Huyền thì sao?

Hôm hắn tuyên bố chính miệng từ nhiệm, chỉ ném lại một câu lạnh tanh:

“Một đám ranh con gà bay chó sủa, ta nhìn cũng mệt.”

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, dáng vẻ thong dong, tiêu sái, để lại đám chấp pháp đệ tử nước mắt lưng tròng — không phải cảm động, mà là hạnh phúc quá hóa khóc!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play