Phượng Uyên khẽ thở dài, mắt ánh lên vẻ bất lực: “Lăng Nhi à, con lại đùa ta rồi, số gạo này sao mà trụ được ba tháng chứ?”

Phượng Lăng vênh mặt, tự tin phơi phới: “Phụ thân, cứ để con thử ngày mai xem sao. Ngày mai con chỉ cần mười cân gạo thôi, là có thể làm cho dân nghèo trong thành no bụng rồi!”

Phượng Uyên trầm tư một lát, rồi nói: “Không phải ta không tin con đâu, nhưng mà ta không thể mang tính mạng của bao nhiêu dân nghèo ra đùa giỡn được. Họ bao nhiêu người mỗi ngày đều trông chờ vào chén cơm này đấy con ạ.”

Phượng Lăng nhanh nhảu: “Phụ thân, hay vầy đi, trưa mai con cứ dùng mười cân gạo chuẩn bị đồ ăn cho dân nghèo trước. Nếu họ chưa no, người cứ việc sau giờ Ngọ lại cho nấu 40 cân cháo. Được không ạ?”

Phượng Uyên nghiêm mặt: “Lăng Nhi, đừng nói mười cân, ngay cả một cân gạo cũng quý như vàng. Chuyện khác ta có thể chiều con, nhưng chuyện liên quan đến bách tính thì ta không thể đồng ý đâu.”

Phượng Lăng cụp mắt, không nói năng gì.

Đột nhiên, nàng như mở cờ trong bụng, hai mắt sáng rực: “Phụ thân, thật ra con cảm thấy mấy năm nay con mơ một giấc mơ dài thườn thượt. Cho đến mấy hôm trước, trong mơ có một vị tiên nhân lóe ánh kim quang bảo con một phương thuốc. Tiên nhân dặn con mang phương thuốc về nhân gian, nói là sẽ có tác dụng, thế là con tỉnh lại luôn!”

Nàng nhìn Phượng Uyên chằm chằm: “Phụ thân, lần này con khôi phục bình thường, chắc chắn là nhờ tiên nhân phù hộ đó ạ. Mà phương thuốc tiên nhân bảo con mang về, chính là cái cách con vừa nói đó!”

Hết cách rồi, cha nàng quá cẩn thận và cố chấp. Nàng quả thật cũng ngốc nghếch lâu quá rồi, không lôi cái gì gọi là tiên với thần ra thì sợ ông ấy khó mà tin được.

Lời vừa thốt ra, ba người còn lại đang ngồi đều kinh ngạc tột độ.

“Lăng Nhi, lời này là thật sao?”

“Tỷ tỷ…”

Phượng Lăng nói năng khẩn thiết: “Tất nhiên là thật một trăm phần trăm rồi ạ!”

Vẻ sầu muộn trên mặt Phượng Uyên dần dần được thay thế bằng niềm vui sướng tột độ, ông cười phá lên: “Được! Theo lời con vừa nói, phụ thân cho con mười cân gạo đó!”

Phượng Lăng nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, nói: “Đa tạ phụ thân.”

Phượng Uyên lại hỏi: “À đúng rồi, con nói ta phải đồng ý chuyện gì ấy nhỉ?”

Phượng Lăng tinh quái đáp: “Con gái hiện giờ còn chưa hoàn thành việc cần làm. Đợi hoàn thành xong sẽ tự khắc đòi ạ.”

Ngày hôm sau, vừa đúng tiết Sương Giáng.

Phượng Lăng đang ngủ mơ màng thì mơ hồ nghe thấy Tiểu Mai và Tiểu Lan thì thầm nói chuyện ở gian ngoài.

Ngắt quãng nghe được mấy chữ “tuyết rơi” “thêm than sưởi”.

Tuyết rơi ư? Bên ngoài có tuyết rơi sao?

Nàng giãy giụa thoát khỏi giấc mơ, vèo một cái vén chăn, xỏ giày tất chỉnh tề rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, khung cảnh trắng xóa phủ kín trời đất cứ thế ập vào đôi mắt hổ phách của Phượng Lăng.

Mái nhà, ngõ xá được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng. Nàng đưa tay hứng lấy những bông tuyết từ từ bay xuống, nhỏ xíu và lạnh buốt. Những phiến đá xanh trên mặt đất cũng phủ một tấm thảm tuyết mềm mại, khi dẫm lên phát ra tiếng “lộp bộp” nho nhỏ, là âm thanh đặc trưng của mùa đông phương Bắc.

Phượng Lăng lần đầu tiên nghe thấy âm thanh như vậy, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, nàng không kìm được mà giẫm chân tại chỗ mấy cái liền, thật là sảng khoái hết biết!

Tiểu Mai không khỏi có chút lo lắng, đôi mày khẽ nhíu, dáng vẻ nhị tiểu thư thế này không lẽ lại ngốc đi rồi sao.

Có lẽ ánh mắt của Tiểu Mai quá đỗi trực tiếp, Phượng Lăng nhận ra ngay, nàng khẽ ho khan: “Tiểu Mai, giờ là mấy giờ rồi?”

Tiểu Mai đáp: “Còn một khắc (15p) nữa là đến giờ Tỵ (khoảng 9-11 giờ sáng) ạ.”

Phượng Lăng thở phào nhẹ nhõm, thời gian vẫn còn đủ chán.

Nàng rảo bước quen thuộc vào phòng bếp. Tối hôm qua nàng đã sai nha hoàn ngâm mười cân gạo qua đêm rồi. Gạo trắng tinh trong nước đã nở mềm nhũn, chỉ cần dùng đầu ngón tay là có thể dễ dàng bóp nát.

Vì Phượng Lăng không biết dùng bếp lò ở đây để nhóm lửa, đành phải nhờ hai cô nha hoàn trong bếp giúp đỡ. Nàng thì đứng một bên dùng rây mịn để ráo nước gạo.

Một gã sai vặt mang đến cho nàng một cái chảo sắt to đùng. Cái nồi này chính là cái nồi hôm qua dùng để nấu cháo cho dân nghèo.

Phượng Lăng đợi nồi nóng, “xèo” một tiếng đổ toàn bộ mười cân gạo đã ráo nước vào nồi. Từ từ đảo đều tay, mùi thơm đặc trưng của gạo rang xộc thẳng vào mũi. Dần dần, những hạt gạo trắng muốt được nhuộm thành màu vàng óng đẹp mắt.

Nàng múc gạo rang đã chế biến xong trong nồi vào một cái thau lớn. Lấy một nắm lá trà ngâm trong nước ấm cho nở ra, sau đó lại làm nóng nồi, dọc thành nồi đổ một chút dầu, thêm mấy miếng gừng già, tỏi băm, không ngừng đảo cho dậy mùi thơm rồi đổ lá trà đã ngâm vào.

Khuấy nhẹ một chút, đổ đầy nước vào nồi, đậy kín nắp, tiếp tục nấu thêm một khắc (15p).

Không lâu sau đó, trong phòng bếp tràn ngập mùi trà thơm nức, còn lẫn chút cay nồng nhẹ và ngọt lành.

“Lăng Nhi, đây là phương thuốc tiên nhân cho con sao?” Không biết từ lúc nào, Phượng Uyên đã bước vào phòng bếp, còn đứng phía sau nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì mà thơm dữ vậy?” Phượng Hiển cũng đến, đôi mắt hận không thể chui tọt vào trong vung nồi.

“Phụ thân, đây đúng là phương thuốc tiên nhân cho con đó ạ. Tiên nhân nói món này tên là ‘trà dầu’, có thể xua lạnh chắc bụng.” Phượng Lăng trả lời.

Phượng Uyên nhìn xuống một thau cơm rang đầy ắp, vẫn còn hơi bán tín bán nghi, số gạo này làm sao đủ chia cho hơn 500 người được chứ?

Một khắc (15p) trôi qua, mở nắp nồi ra. Những người trong phòng bếp lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp.

Chất lỏng màu xanh lục trong nồi vẫn không ngừng sôi sủi bọt.

Phượng Lăng dùng thìa múc một chén nhỏ, bỏ thêm một ít cơm rang vào đó. Nàng đưa cho Phượng Uyên nói: “Phụ thân, đây là trà dầu, người nếm thử xem, có đúng là như con nói dùng ít gạo cũng có thể làm dân nghèo no bụng không.”

Phượng Uyên nhận lấy chén trà dầu, nhấp một ngụm, hai mắt hơi mở to, ngay sau đó lại liên tục nuốt chửng.

“Trà dầu này có vị cay nồng, uống vào như có một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực vậy. Lại còn cơm rang này nữa, thế mà chỉ cần một nhúm nhỏ thôi cũng có cảm giác no bụng đến vậy. Không tồi, không tồi!” Chiếc chén trong tay Phượng Uyên thoáng chốc đã thấy đáy, “Món này còn có ích hơn cháo trắng nhiều!”

Trong mắt Phượng Lăng lộ rõ vẻ vui sướng lấp lánh.

Gạo rang sau khi xào rất tơi xốp, hút đầy hơi nước trong trà dầu sau thì càng nở phồng hơn. Chỉ cần cho một ít thôi là đã có cảm giác no căng bụng rồi. Huống hồ gừng và tỏi vốn là những thứ có vị cay nồng, dùng để xua lạnh thì còn gì bằng.

“Được việc! Được việc rồi! Lăng Nhi, lần này con thật sự đã giúp ta một ân huệ lớn, giúp dân nghèo Bắc Việt Thành một ân huệ lớn lao đó! Con còn nhớ hình dáng tiên nhân trong mộng không, chúng ta phải đến miếu thờ ngài dâng hương cúng bái mới phải!” Phượng Uyên kích động nói.

Phượng Lăng làm ra vẻ suy nghĩ: “Chỉ là, phụ thân… con không thể nhìn rõ mặt tiên nhân, thậm chí không biết tiên nhân là nam hay nữ nữa.”

Phượng Uyên đành nói: “Nếu tiên nhân còn ghé thăm giấc mơ của con, con nhất định phải cảm tạ ngài thật tốt đấy nhé.”

Phượng Lăng nói: “Đương nhiên rồi ạ.”

Buổi trưa buông xuống, Phượng Uyên sai hai gã sai vặt chia nhau mang trà dầu đến cổng phủ, chuẩn bị phân phát.

Trước cổng phủ đã xếp thành hai hàng dài dằng dặc, những người dân nghèo đều cầm sẵn một vật đựng trong tay. Rất nhiều người trong số họ khoác trên mình những chiếc áo ấm mới tinh, chân đi đôi giày vải mỏng manh dẫm trên mặt tuyết, thỉnh thoảng lại khẽ giậm chân.

Phượng Lăng không lộ diện trước mặt đông đảo dân nghèo, nàng vẫn như lần trước, đứng từ xa quan sát.

Phượng Uyên đứng trước phủ đệ, gió lạnh thổi tung vạt áo ông: “Các vị, từ hôm nay trở đi không còn phát cháo nữa, mà đổi thành trà dầu.”

Mặt mày bà con dân nghèo lộ vẻ mờ mịt, họ không hiểu lời Thành chủ nói “trà dầu” là cái thứ gì.

Tiếng gió tuyết vù vù rõ ràng thổi vào tai mỗi người có mặt tại đó.

“Thành… Thành chủ, trà dầu là gì? Có no bụng không ạ?”

“Thành chủ, người không phải nói sẽ không bỏ rơi chúng ta sao?”

“Thành chủ, xin người cứ phát cháo đi ạ!”

Trong chốc lát, những người đang yên lặng chờ đợi bỗng chốc sôi lên sùng sục.

Phượng Lăng thấy rõ, trong mắt những người dân nghèo này có sự sốt ruột, có chút giận dữ nhỏ nhoi, nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi. Họ sợ hãi rằng mình sẽ không thể chống chọi qua đợt rét này.

“Đang đang đang!”

Một gã sai vặt của Phượng phủ đang gõ chiêng đồng.

“Yên lặng, các vị xin hãy yên lặng!” Phượng Uyên giơ hai tay lên, khẽ lắc cổ tay, trấn an nói, “Mọi người còn chưa thử trà dầu, làm sao biết nó không bằng cháo trắng? Nếu như sau khi thử xong mà mọi người vẫn thấy cháo trắng ngon hơn, thì ngày mai ta sẽ đổi lại thành cháo trắng, chịu không?”

Những người dân nghèo nhìn nhau, thì thầm to nhỏ điều gì đó.

Một lát sau, một giọng nói hơi nghèn nghẹn cất lên: “Thành chủ, ta nguyện ý thử trà dầu.”

Sau tiếng nói đó, càng nhiều tiếng đồng tình vang lên.

Phượng Uyên mở nắp nồi ra, cơm rang trong nồi đã ngấm sâu màu trà xanh biếc của trà dầu. Dưới sự ra hiệu của ông, hai gã sai vặt có trật tự múc trà dầu cho dân nghèo, mỗi người đều được chia một thìa đầy ắp.

Một số người dân nghèo mang theo bát đĩa không đủ lớn, trong gió lạnh run rẩy, trà dầu suýt chút nữa đổ ra ngoài.

Những người dân nghèo xếp hàng phía trước đều đã được chia trà dầu, họ ôm chén trà dầu, trên khuôn mặt tái nhợt thế mà lại hiện lên một chút hồng hào.

“Trà dầu này uống vào toàn thân đều ấm lên!”

“Hôm qua ta còn chưa được phát áo ấm, giờ uống trà dầu mà không thấy lạnh nữa!”

“Uống vào có hơi cay một chút, nhưng sau đó thì ấm áp cả người.”

“Mới uống chưa đến nửa chén mà ta đã thấy hơi no rồi!”

“Trà dầu này thật sự ngon hơn cháo trắng nhiều!”

Phượng Lăng thu ánh mắt lại, quay người tựa vào tường viện, khóe miệng nở nụ cười. Chợt, nàng quay lưng về phía tiếng reo hò vui sướng của dân nghèo, chầm chậm quay về trong viện.

Đến bữa tối, Phượng Uyên trên bàn ăn khen món trà dầu nàng làm không ngớt lời. Nghe nói cuối cùng vẫn còn thừa lại một ít, đều chia cho các nha hoàn, sai vặt trong phủ hưởng thụ.

Nghê Tử Yên và Phượng Hiển cũng hùa vào nói mai phải nếm thử một chén. Phượng Lăng tất nhiên là vui vẻ đồng ý rồi.

Từ sau tiết Hàn Lộ, các nha hoàn, sai vặt trong phủ khi nhìn thấy Phượng Lăng ngoài việc cúi người hành lễ, ánh mắt còn ẩn chứa sự kính trọng sâu sắc. Kiểu kính trọng này, nàng dường như chỉ thấy họ dành cho Phượng Uyên thôi.

Ước chừng lại qua mấy ngày, Phượng Lăng mỗi ngày sau giờ Ngọ đều khoác chiếc áo lông cừu trắng muốt dạo quanh Phượng phủ, cốt để tìm chút niềm vui, tiện thể tăng thêm hiểu biết.

Hôm nay, nàng cuối cùng cũng đã dạo chán chê khu vực xung quanh, chợt nảy ra ý định muốn đi đến những con phố xa hơn.

Đi chừng hai dặm đường, người đi đường không nhiều lắm, rất nhiều cửa hàng cũng đóng kín cửa. Chắc là do thời tiết quá lạnh.

Đi đến một con phố rộng mở, hai giọng nam nữ từ một phủ đệ cách đó không xa phía trước truyền đến.

Nàng theo tiếng nhìn lại, nhìn kỹ thì thấy cổng phủ đệ này so với Phượng phủ của nàng gần như không kém cạnh chút nào.

Trước cổng phủ đứng một thanh niên nho nhã, tóc búi cao cài quan, trên quan có ánh vàng lấp lánh, dưới lớp áo khoác lông cừu màu xám bạc mơ hồ lộ ra áo gấm có hoa văn chìm.

Cô gái bên cạnh hắn trông không hơn Tiểu Mai được mấy tuổi, dung mạo xinh xắn, tóc đen được tết công phu thành búi tóc rũ xuống tinh xảo, giữa tóc xen kẽ mấy bông hoa châu linh động, khoác thêm áo khoác vàng nhạt, cử chỉ đi đứng đều toát lên phong thái tiểu thư đài các.

Phượng Lăng lập tức hứng thú, cố tình vểnh tai lên nghe ngóng.

Chỉ nghe thanh niên thở dài: “Muội muội, lâu ngày không về, ta cũng không biết Bắc Việt Thành thế mà lại có giai nhân như vậy.”

“Nàng ư, ca ca ngươi chắc cũng từng nghe nói qua rồi.” Cô gái khoác áo khoác vàng nhạt cúi đầu cười khẩy, “Nàng chính là nhị tiểu thư Phượng gia nổi tiếng đình đám đó.”

Nam tử nghe vậy thì nụ cười trên mặt chợt cứng lại, trong mắt dần hiện rõ vẻ khinh thường: “Thì ra là con nhỏ ngốc đó à, uổng công sinh ra bộ da đẹp đẽ, bên trong lại là một bãi bùn lầy nhão nhoét.”

Phượng Lăng đang bước thản nhiên trên nền tuyết bỗng khựng lại.

Bùn lầy nhão nhoét? Đây là đang nói nàng sao?

Phượng Lăng cạn lời.

Không phải chứ, đại ca đại tỷ ơi, mấy người mắng người thì không thể khống chế âm lượng một chút sao? Đồ ngốc thì không có nhân phẩm à?

Phượng Lăng bước theo con phố đến trước phủ đệ kia, nàng dùng sức nâng tay lên về phía đôi nam nữ kia —

Tiểu Mai nhanh tay lẹ mắt vội vàng túm chặt lấy bàn tay Phượng Lăng đang giơ lên giữa không trung, kéo Phượng Lăng vào một con hẻm nhỏ ở con phố tiếp theo.

Tiểu Mai nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai đuổi theo sau đó xin lỗi Phượng Lăng: “Nhị tiểu thư, vừa rồi là nô tì thất lễ, nhưng hai người đó thật sự không thể động vào được đâu ạ.”

Phượng Lăng vẻ mặt mờ mịt: “À?”

Tiểu Mai nói nhỏ: “Nhị tiểu thư, lão gia Liễu phủ là một phú hào nổi tiếng ở Bắc Việt Thành chúng ta, về vai vế còn lớn hơn lão gia một bậc. Còn cô gái kia chính là đích tôn nữ Liễu Thư Lan của Liễu lão gia, nghe nói đã định ra hôn sự, tương lai sẽ gả về hoàng thành làm phu nhân của một vị quan lớn nào đó. Người bên cạnh có lẽ là ca ca của nàng ta, nghe nói cũng có một chức quan nhỏ trong hoàng thành. Nhị tiểu thư, người đừng vì một phút nóng giận mà đắc tội họ.”

Phượng Lăng xoa xoa giữa hai hàng lông mày: “Ta khi nào thì định đắc tội họ?”

Tiểu Mai khẳng định chắc nịch: “Vừa rồi người rõ ràng là muốn giơ tay tát họ mà.”

Phượng Lăng đỡ trán, nha đầu Tiểu Mai này sức tưởng tượng đúng là phong phú thật, cái thân thể yếu ớt này của nàng mà còn dám chơi trò tát người ư?

Nàng thở dài, nói: “Ta mới không có ý định tát họ, họ đứng trước cửa phủ đệ nhà mình, ta cũng không dám tát đâu.”

Tiểu Mai nghi hoặc nói: “Nhị tiểu thư, vậy vừa rồi người định làm gì?”

Phượng Lăng vẫy vẫy ống tay áo rộng rãi của mình nói: “Ta chỉ muốn dùng tay áo hắt tuyết vào mặt họ thôi. Hắt xong thì chạy, họ không phải nói ta là đồ ngốc sao, vậy thì ta đương nhiên phải ngốc cho họ xem chứ.”

Tiểu Mai tức khắc ngây người ra, nàng ngược lại rụt rè nói: “Tiểu thư, nô tì xin lỗi.”

Phượng Lăng xoa xoa tóc Tiểu Mai, cười nói: “Được rồi, ta cũng không trách ngươi. Cứ mặc kệ họ là được.”

Nàng nói xong quay người đi về phía đầu kia của con hẻm. Con hẻm khá hẹp, còn có một đống tuyết không lớn không nhỏ dựa vào bên cạnh, chỉ có thể nghiêng người mà đi.

Khi đi ngang qua đống tuyết đó, trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, liền không tự chủ được nhìn thêm một cái.

Chỉ một cái nhìn đó, nàng liền phát hiện manh mối. Dưới đống tuyết lấp ló một mảng vạt áo màu xám.

Đây rõ ràng không phải đống tuyết! Đây là một người, một người bị tuyết phủ kín!

Nàng vội vàng gọi Tiểu Mai cùng nhau đập tuyết trên người người đó. Dưới lớp tuyết là một thiếu niên đang cuộn tròn, mặt mũi xám xịt, đôi tay bị lạnh đến tím tái.

Phượng Lăng run rẩy đặt tay xuống thăm hơi thở hắn, may mắn thay, vẫn còn chút hơi thở mỏng manh.

Nàng nhanh chóng quyết định cởi chiếc áo khoác lông cừu đang mặc quấn quanh người thiếu niên, không ngừng gọi nhẹ bên tai hắn, cố gắng làm hắn tỉnh lại.

Rất lâu sau, có lẽ là tiếng gọi của Phượng Lăng đã có tác dụng, thiếu niên chậm rãi mở đôi mắt màu xám bạc của mình.

Hắn chớp chớp hàng mi cong vút, giọng nói mềm mại độc quyền của thiếu niên từ giữa đôi môi trút xuống: “Ngươi… là thần nữ tỷ tỷ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play