Mưa tạnh. Trời vẫn còn đục màu xám, nhưng giọt nước đã thôi lộp độp trên mái lá. Cô đứng nơi bậc thềm, tay cầm ly trà nóng, nhìn mảnh vườn sau cơn mưa – rau rủ mềm rũ, đất bám đầy bùn, nhưng không có gì gãy đổ.

 

Giống như cô.

 

Hắn biến mất từ sáng. Không phải kiểu bỏ đi lặng lẽ, mà là có mục đích. Cô thấy hắn xách theo cái túi vải nhỏ, đi ra khỏi cổng sau, chẳng nói đi đâu.

 

Cô không hỏi. Nhưng không phải không quan tâm.

 

Đến chiều, khi cô đang phơi lại mớ quần áo ướt từ hôm qua, hắn quay về. Quần xắn cao, bùn lấm gấu, tay ôm một hộp gỗ nhỏ, hình chữ nhật, vừa vặn trong lòng bàn tay.

 

“Cô có chút thời gian không?” – hắn hỏi, giọng nhẹ hơn mọi ngày.

 

Cô nhìn hộp gỗ, rồi nhìn hắn. Gật đầu.

 

Họ ngồi ở hiên sau, nơi có chiếc bàn gỗ cũ và hai cái ghế mây. Hắn đặt hộp gỗ xuống giữa hai người. Không mở vội.

 

“Tôi không giỏi trồng cây. Nhưng tôi biết lắng nghe.” – hắn nói.

 

Cô không đáp.

 

“Tôi nghĩ… người ta đau vì những gì không thể cất đi. Còn vết thương, nếu được gói lại, cất đúng chỗ, thì sẽ thôi rỉ máu.”

 

Hắn mở hộp.

 

Bên trong là một khung ảnh nhỏ, hắn làm bằng tay – từ gỗ cũ nhặt ở bìa rừng, được cạo sạch, đánh nhẵn. Khung ấy không trưng bày hình ảnh nào cả, mà được lót bằng một lớp vải mềm, khâu tay bằng chỉ trắng, trên đó là một dòng chữ thêu: “Vẫn còn đây.”

 

Dưới cùng hộp là một ngăn bí mật. Hắn khẽ nhấn, mặt gỗ bật ra. Bên trong, hắn đã đặt vào:

 

– Một mảnh vải màu xanh rêu – tấm cô từng bỏ dở trên bàn may.

– Một chiếc nơ nhỏ cũ kỹ – từ áo em gái cô trong tấm ảnh.

– Một cánh hoa khô – vú sữa hái ngoài vườn hôm trước.

– Một tờ giấy gấp đôi – chép tay một đoạn lời bài hát: “Dù một ngày chẳng thấy nhau, xin người nhớ cho…”

 

Cô nhìn, không nói. Tay run lên. Gió thổi qua, dịu và lành.

 

“Tôi không thể trả lại cho cô điều đã mất.” – hắn nói. “Nhưng tôi có thể giữ cùng cô, một phần ký ức đó. Ở đây.”

 

Cô đưa tay, chạm nhẹ lên mép gỗ. Cảm giác thô ráp, chân thực. Giống như hắn – không hoàn hảo, không khéo léo, nhưng chân thành đến mức khiến người ta phải cúi đầu.

 

Cô ngẩng lên, nhìn hắn. Mắt không còn cảnh giác, chỉ còn yên tĩnh. Rồi cô cất giọng, rất khẽ, như sợ chính mình nghe rõ:

 

“Lâm Dật.”

 

Hắn sững người. Cô tiếp lời, ánh mắt nghiêm lại, như một lời xác nhận:

 

“Tôi biết anh là ai. Ngay từ tối đầu tiên.”

 

Hắn im lặng. Không phải vì bất ngờ, mà vì… xúc động. Giống như vừa được gọi đúng tên, lần đầu sau một đời diễn vai người khác.

 

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không tránh né nữa:

 

“Tôi tên Tô Nhiên.”

 

Khoảnh khắc ấy, mọi rào chắn giữa họ sụp đổ – không phải bằng một lời yêu, không bằng một cái ôm, mà bằng một sự công nhận. Cô cho hắn biết tên mình. Nghĩa là cô đã mở cửa.

 

Và hắn, không đắn đo, bước vào “ngôi nhà” đó.

 

Không cần ánh đèn sân khấu. Không cần tiếng vỗ tay.

 

Chỉ cần… một chiếc bàn gỗ cũ, một khung ảnh trống, và một người con gái tên Tô Nhiên – từng mất tất cả, nhưng vẫn còn đủ sức để sống tiếp.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play