Chiều buông, trên đường về nhà, nhìn thấy một người nằm bất tỉnh trên bờ ruộng, cô bấm gọi cho xe cấp cứu và đợi họ đến cứu người. Cứ ngỡ việc tốt như vậy là xong.
Nhưng không, cô bị bắt đi theo xe cấp cứu, điền thông tin bệnh nhân, thanh toán chi phí phát sinh.
Cho đến khi người nọ nằm trên giường nhà mình, trong đầu cô nổi lên một dấu hỏi to đùng. “Ủa? Trạm xá không có phòng bệnh sao?”
Nhìn gương mặt dù nhắm nghiền đôi mắt vẫn không che đậy hết sự đẹp trai kia, cô nuốt lời muốn chửi bản thân xuống. “Mình là người tốt, cứu người thì cứu cho trót.”
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, bị tiếng người bên ngoài mặc dù đang hạ thấp giọng trò chuyện nhưng không có tác dụng mấy kia làm cho tỉnh lại.
Giọng nữ nghe có vẻ xa cách “Chân không có vấn đề gì chứ?”
Giọng nam trầm hơn “Không sao, chỉ là bong gân, di chuyển nhẹ nhàng, ít hôm sẽ khỏe.”
Giọng nữ “Không ảnh hưởng chạy nhảy gì sau này chứ?”
Giọng nam “Nếu trước đây chạy nhảy giỏi thì vẫn sẽ chạy nhảy giỏi.”
Giọng nữ “Trên đầu bị gì sao phải bó lại?”
Giọng nam “Vết thương nhẹ, bị chảy máu nên cần băng bó.”
Giọng nữ “Nhẹ mà chảy máu, có mất trí không?”
Giọng nam rất lâu sau mới trả lời. “Thuốc nhớ cho uống đều đặn. Tôi về đây.”
Giọng nữ “Cậu chạy cái gì? Tôi còn chưa hỏi, trạm xá các người hết phòng rồi hay sao mà đưa về nhà tôi?”
Giọng nam không trả lời nữa, có tiếng xe nổ máy rời đi.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Cô bước vô nhà, đứng trước cửa phòng nhìn gương mặt vẫn đang nhắm mắt kia. “Dậy thì mở mắt ra, lim dim lim dim là cái động tác gì?”
Nói xong cũng không đợi người kia phản ứng, cô cất bước đi vào bếp, hơi đói rồi, kiếm gì ăn thôi.
Hắn từ từ mở mắt ra. Hắn không mất trí, nhưng không biết người trước mặt là ai, hắn không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếng bước chân nhanh chóng trở lại, cô bê một cái mâm theo, trên mâm có một tô cháo, một ly nước ấm, một cái khăn mặt đã được nhúng ấm.
“Lau mặt, ăn sáng.”
Là cháo thịt băm, hành hoa với tiêu rải phía trên. Cô để mâm lên bàn cạnh giường, hắn nhìn cô không chớp mắt. Cô nhướng mày “Ngồi dậy không nổi?”
Hắn nghiêng người, một tay chống giường muốn ngồi dậy, nhưng thật sự là không có sức, cả người ê ẩm.
Cô hai tay luồn qua nách hắn, sốc một cái kéo hắn ngồi dậy. Động tác nhanh gọn, dứt khoát. Vừa xong không đợi hắn cảm ơn đã quay lưng ra khỏi phòng. Cô múc một tô cháo cho mình. Cô ngồi trên chiếc giường còn lại trong phòng.
Hắn ngồi im lặng nhìn cô từ phía đối diện, ánh mắt có chút mơ màng, không biết phải nói gì. Cô đang cúi xuống, múc từng thìa cháo, không hề chú ý đến sự có mặt của hắn, hay thậm chí là ánh mắt của hắn đang dõi theo mình. Một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thìa va vào bát và hơi thở của hai người.
Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại ở đây, trong căn phòng này, với người phụ nữ này. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ hơn là cô ta lại không hề tỏ ra bối rối hay có chút nào tỏ ra không hài lòng khi phải chăm sóc hắn. Cô ta chẳng có vẻ gì giống những người bình thường khi gặp phải tình huống như thế này. Nếu là người khác, chắc hẳn đã tránh mặt hoặc phản ứng gì đó.
Cô nhìn hắn một chút rồi lại quay về với bát cháo của mình, húp một thìa, cảm giác ấm nóng lan tỏa trong cơ thể. Đã lâu rồi cô không có một bữa sáng yên bình thế này. Hắn vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên. Nhưng ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, dù cô không muốn thừa nhận.
Cô quay lại nhìn hắn, rồi cất lời, không chút tình cảm:
“Ăn cháo đi, đừng nhìn tôi mãi như vậy. Có cần gì thì tự đi mà lấy, tôi không phải người giúp việc.”
Hắn như bừng tỉnh, một chút bất ngờ lóe lên trong mắt. Sau đó, hắn khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười mơ hồ, có chút lúng túng. Thực sự là hắn không biết phải làm sao. Cảm giác yếu ớt và bất lực này khiến hắn thấy mình thật vô dụng. Nhưng rồi, hắn lấy một thìa cháo, đưa lên miệng, vẫn không rời ánh mắt khỏi cô.
“Cảm ơn,” hắn nói khẽ, giọng trầm và có phần ngập ngừng.
Cô không đáp lại, chỉ thản nhiên nhìn về phía cửa sổ. Hắn không hiểu nổi tại sao cô lại không mấy quan tâm đến mình, khi người ta thường sẽ thể hiện chút quan tâm hay cảm thông trong hoàn cảnh này. Có lẽ cô ta không biết hắn là ai? Hay là cô ta biết rồi nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng như vậy?
Hắn không thể không hỏi: “Cô... là ai?”
Cô dừng lại một chút, rồi quay lại, đôi mắt nhìn hắn một cách lạ lùng như thể câu hỏi của hắn là điều không thể tin nổi. “Cái gì?”
"Cô... là ai?" Hắn nhắc lại, lần này rõ ràng hơn.
Cô nhìn hắn, không đáp ngay, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau một giây, cô lạnh nhạt trả lời: “Tôi là người cứu anh. Còn anh thì là người tôi phải chăm sóc tạm thời thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Hắn há hốc miệng, không biết phải phản ứng thế nào. Cái cách cô nói như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng, như thể đang nói về một chuyện bình thường trong cuộc sống.
Nhưng rồi, hắn nhận ra một điều kỳ lạ: Khi nhìn cô, hắn lại không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, ngược lại, có một cảm giác gì đó quen thuộc, an toàn... như thể hắn có thể tin tưởng vào cô.