Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên hẳn, ánh sáng vẫn lờ mờ trên những tán lá, hắn đã thức dậy. Không phải vì quá khỏe, mà vì không ngủ được. Cả đêm, hắn cứ nghĩ mãi về cô – người phụ nữ lạ lùng, lạnh lùng, nhưng lại không thể dửng dưng với người khác.
Hắn không thể tiếp tục nằm im, cảm giác mình chỉ biết ngồi đó ăn uống, nghỉ ngơi trong khi cô phải xoay như chong chóng với đủ thứ việc khiến hắn khó chịu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn thấy mình… vô dụng.
Cô đang trong bếp khi hắn lê bước ra, tóc còn chưa chải gọn, tay đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Hắn khẽ húng hắng, cô quay lại, thoáng bất ngờ khi thấy hắn đứng đó.
“Dậy sớm vậy?” cô hỏi, mắt vẫn không rời khỏi nồi nước đang sôi.
“Muốn… giúp cô làm việc,” hắn nói, hơi ngập ngừng.
“Chỉ đứng nhìn cũng thấy mệt giùm.”
Cô liếc hắn, nhíu mày một chút, không rõ là giễu cợt hay cảnh báo.
“Không giúp được thì đừng phá.”
“Không phá đâu,” hắn cười nhẹ, cố ra vẻ thành khẩn.
Sau bữa sáng, cô đưa cho hắn một cái thau, bảo rửa rau. Hắn ngồi xổm bên giếng, loay hoay với rổ xà lách và rau thơm. Cô nhìn qua vài lần, không nói gì. Đến khi quay lại, mới thấy cả rổ rau nát bấy như thể vừa trải qua… bão lũ.
“Anh định làm salad nghiền à?” cô buông một câu, đều đều.
Hắn ngượng chín mặt. “Tôi… tôi tưởng phải bóp cho sạch.”
Cô thở dài, lắc đầu. “Rau không phải kẻ thù, đừng đánh nó.”
Hắn đứng ngẩn ra một hồi, rồi nhỏ giọng xin lỗi.
---
Sau đó, hắn xin chuyển sang cho gà ăn. Việc tưởng chừng đơn giản, nhưng hắn lại làm đổ cả bao thức ăn xuống nền đất, khiến đám gà hoảng loạn chạy tán loạn. Một con gà mái đang ấp cũng nhảy dựng lên vì bị hắn làm rơi nắp thúng vào ổ.
Cô từ trong nhà chạy ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ lắc đầu:
“Gà mà biết nói chắc chửi anh dữ lắm.”
“Tôi… dọn lại được.” Hắn lắp bắp, chột dạ.
Cô không đáp, chỉ cúi xuống gom lại đống thức ăn vương vãi, cẩn thận lấy chổi quét từng hạt một, nhặt lại cả nắm rơm ướt trong ổ gà. Hắn đứng bên, không biết phải làm gì ngoài việc... im lặng.
“Tôi không quen có người khác trong vườn,” cô nói, vẫn nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, “mỗi thứ đều có cách riêng, không phải mạnh tay là xong.”
Hắn thấy lồng ngực như bị bóp chặt. Không phải vì cô mắng, mà vì cách cô vừa trách vừa kiên nhẫn sửa lại mọi thứ hắn làm hỏng. Nếu là người khác, chắc đã đuổi cổ hắn ra khỏi nhà từ lâu.
Một lát sau, cô rửa tay xong, đưa cho hắn ly nước.
“Uống đi, nghỉ chút rồi… về trong nhà. Không hợp làm nông.”
“Cô không giận à?” Hắn hỏi, ngập ngừng.
Cô liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt không rõ là nghiêm hay cười.
“Giận thì rau có tươi lại không?”
Hắn cười, nhưng là nụ cười khẽ và có phần xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời, có người khiến hắn cảm thấy bản thân thật vụng về – và muốn giỏi hơn, không phải để chứng minh điều gì, mà chỉ để… không làm cô vất vả thêm.
Hắn nhìn theo bóng lưng cô đi vào nhà, chiếc áo nâu cũ sờn, dáng người nhỏ nhắn nhưng vững chãi. Trong lòng hắn bỗng vang lên một suy nghĩ lạ lẫm:
> “Nếu mình là cô, chắc đã không chịu nổi chính mình.”
---
Hắn ngồi bệt xuống bậc thềm sau nhà, tay cầm ly nước cô vừa đưa, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô nơi góc vườn. Gió thổi nhẹ, cuốn theo hương đất ẩm và mùi lá non – thứ mùi mà hắn chưa từng để tâm trong suốt bao năm sống ở thành phố. Mọi thứ ở đây đều xa lạ, từ nhịp sống cho đến… cô.
Cô từ tốn buộc lại dây leo của giàn đậu bắp, lưng ướt mồ hôi nhưng vẫn không tỏ ra mệt mỏi. Hắn tự hỏi, người phụ nữ ấy lấy đâu ra sự kiên nhẫn để mỗi ngày đều chăm chút từng nhành rau, từng con gà – thứ mà người thành phố như hắn chỉ thấy trong siêu thị, được gói gọn trong túi nylon sạch sẽ, không vướng bùn đất hay mùi phân gà.
Hắn tựa lưng vào cột, nhấp một ngụm nước, chậm rãi nói:
“Tôi biết nấu ăn.”
Cô chẳng ngẩng đầu, chỉ ‘ừ’ một tiếng. Như thể việc đó chẳng có gì đáng để nói.
“Không đùa đâu. Tôi từng tham gia chương trình nấu ăn, dạy người ta cách làm steak, làm mì Ý, cơm Nhật, bánh Pháp…” – hắn nói tiếp, ngập ngừng, hơi buồn cười chính mình – “chỉ là… rau thì tôi không biết trồng. Gà thì cũng chưa bao giờ lại gần.”
Cô cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đen sâu, không phải là kinh ngạc mà là... đánh giá.
“Vậy thì nấu cơm tối đi,” cô nói, như ra lệnh. “Tôi không thích ăn steak, cũng không có lò nướng bánh. Cơm canh bình thường thôi.”
Hắn cười khẽ, có chút nhẹ nhõm. Ít ra thì ở phần này, hắn không đến nỗi vô dụng.
---
Buổi chiều, hắn lần đầu bước vào căn bếp nhỏ xíu nhưng gọn gàng của cô. Dụng cụ không hiện đại, không có lò vi sóng, không có máy xay cầm tay, thậm chí con dao cũng hơi cùn. Hắn xoay sở lóng ngóng lúc đầu, nhưng rồi cũng quen tay. Nấu ăn là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy tự tin, và khi bắt tay vào, hắn lại như biến thành con người khác – trầm lặng, tỉ mỉ, nghiêm túc.
Cô ngồi ngoài hiên, đang vá lại chiếc quần trẻ con bị rách gối – hàng của khách trong xóm. Tai lắng nghe tiếng xoong nồi va chạm trong bếp, mũi thoang thoảng mùi hành phi, mùi nước mắm dậy lên từ căn bếp đơn sơ. Khác với buổi sáng, lần này, cô không phải vào dọn lại đống hỗn loạn hắn gây ra.
Khi trời nhá nhem, hắn bưng ra một bữa cơm gọn gàng: canh bí đỏ nấu xương, rau muống luộc chấm nước mắm chanh tỏi, và trứng chiên mềm. Đơn giản nhưng vừa miệng, nóng hổi.
“Không tệ,” cô nói khi thử miếng đầu tiên. Nhưng ánh mắt thì lặng lẽ hơn câu nói rất nhiều.
Hắn hơi ngượng. “Chỉ là mấy món dễ thôi. Nguyên liệu quê mình ngon sẵn rồi, không cần làm gì nhiều.”
Cô không đáp, chỉ cúi mặt ăn tiếp. Nhưng từ giây phút đó, có gì đó nhỏ bé dịch chuyển – không ồn ào, không rõ rệt, chỉ là một chút gì đó… bớt xa cách.
---
Tối hôm ấy, khi hắn rửa bát – cũng là lần đầu học cách cọ nồi bằng tro bếp thay vì nước rửa chén – cô ngồi ở bàn, cẩn thận kiểm tra lại sổ ghi chép đơn đặt hàng quần áo. Thỉnh thoảng liếc sang hắn, rồi lại tiếp tục viết.
Hắn im lặng, nhưng trong lòng ngổn ngang. Cô vẫn rất kiệm lời, vẫn lạnh nhạt đến mức người ta tưởng như vô tình, nhưng từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự quan tâm đúng lúc – một ly nước, một ánh nhìn, hay một lời nhắc trước khi trời mưa về.
Lần đầu tiên, hắn tự hỏi: liệu thứ “ấm áp” mà người ta tìm kiếm bấy lâu – thứ mà hắn tưởng là hào nhoáng, pháo hoa, tiếng hò reo trên sân khấu – hóa ra lại bình dị như thế này?