Ăn xong bữa sáng, cô đặt bát và ly nước xuống chiếc bàn nhỏ bên giường rồi đứng dậy. Những bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền gạch, cô đi về phía cửa sổ, mở nhẹ để không khí sáng sớm ùa vào. Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng gương mặt cô, làm nổi bật những vết thâm quầng quanh mắt.

 

Cô không phải kiểu người chăm chút cho vẻ ngoài, lại càng không phải người thích nói nhiều. Sống một mình lâu rồi, cô đã quen với sự lặng lẽ và bình yên trong từng ngày. Cả khu xóm này đều biết cô là một thợ may khéo tay. Từ áo quần, váy vóc đến những chiếc chăn, gối, mọi người đều tìm đến cô khi cần sửa chữa hay may mới. Cô vốn không thích công việc này, nhưng bây giờ vì nó khiến cô cảm thấy mình hữu ích. Nhưng hơn cả, có lẽ chính công việc ấy giúp cô quên đi sự cô đơn.

 

"Trời lạnh, ra ngoài chắc cũng phải mặc thêm áo." Cô lẩm bẩm một câu khi đang loay hoay xếp lại chén bát.

 

Hắn từ từ ngồi dậy, vẫn cảm thấy choáng váng. Cơ thể anh như vừa trải qua một trận đấu vật không cân sức. Nhưng dù sao, cũng cảm ơn cô đã giúp đỡ, chăm sóc hắn. Hắn không thể quên được khi cô bế anh ngồi dậy, thật mạnh mẽ và dứt khoát. Có điều, cô là một người như thế nào mà lại sống một mình ở một nơi xa xôi thế này? Hắn chợt nhận ra mình chẳng biết gì về cô ngoài việc cô đã cứu anh.

 

"Chân anh đỡ hơn chưa?" Cô quay lại nhìn hắn, rồi đi đến chiếc bàn ở góc phòng, lấy chiếc khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt.

 

"Ừm, đỡ rồi." Hắn trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô.

 

"Đi đâu mà lại bị ngã thế?" Cô không ngừng động tác trong tay, giọng bình thản.

 

Hắn không đáp lại ngay. Anh không muốn nói về nguyên nhân tai nạn. Thực ra, hắn không thể nhớ rõ lắm chuyện đã xảy ra trước khi bị ngã. Tuy nhiên, một phần trong anh cảm thấy có gì đó lạ lẫm khi nghe cô hỏi. Một cảm giác không thoải mái, nhưng không thể lý giải được.

 

"Được rồi, nghỉ thêm chút nữa. Tôi phải ra ngoài." Cô vừa nói, vừa chuẩn bị mặc áo khoác.

 

"Ra ngoài?" Hắn hơi ngạc nhiên. “Cô... đi đâu?”

 

Cô không quay lại, chỉ lướt qua hắn một cách bình thản. “Ra ngoài vườn. Cũng phải thu hoạch chút rau quả, cho gà ăn, rồi phải may thêm vài bộ đồ. Cũng không có thời gian mà nghỉ ngơi đâu.”

 

Hắn không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng cô. Cô là người như vậy, cả một ngày xoay xở với công việc. Hắn không thể không cảm thấy sự tĩnh lặng và kiên cường trong cách cô sống.

 

Cô đi ra ngoài sân, vườn rau nhỏ phía sau nhà nhìn khá gọn gàng. Được chăm sóc tỉ mỉ từng luống cây, mỗi bụi cà chua, rau cải đều đâm chồi nảy lộc. Cô luôn dành thời gian chăm sóc từng loại cây, và có vẻ như đây là niềm vui duy nhất cô có ngoài công việc may vá. Mùi thơm của đất, của lá cây nở hoa quanh năm khiến không gian này thêm phần sống động.

 

Cô cúi xuống nhổ những củ cà rốt đã chín, thu hoạch một ít rau xà lách và vài trái cà chua. Sau đó, cô bón cho gà ăn, rồi lấy trứng mới đẻ ra từ trong ổ gà. Mỗi ngày đều như vậy, đều đặn như một thói quen.

 

Cô dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn ra xa. Không khí trong lành, không một tiếng động, ngoài tiếng gà kêu, tiếng lá cây xào xạc.

 

Hắn bước ra ngoài cửa, nhìn cô một chút, rồi tiến lại gần, có vẻ vẫn còn mệt, nhưng sự tò mò đã khiến hắn muốn hỏi thêm.

 

"Vườn này của cô à?" Hắn nhìn những cây trái xanh mướt, rồi hỏi.

 

"Ừ." Cô đáp, giọng không chút lạ lẫm. “Tôi tự trồng. Không có ai giúp đâu, ngoài tôi. Công việc thì cũng vất vả đấy, nhưng ít ra thì tôi có gì để ăn, có cái mà làm.”

 

Hắn nhìn cô, rồi liếc sang những cây ăn trái tươi tốt trong vườn, cảm giác ngạc nhiên dâng lên trong lòng. Cô chẳng những tự mình nuôi sống bản thân mà còn tạo ra một không gian bình yên đến vậy. “Cô làm tất cả những thứ này một mình sao?”

 

"Chẳng có gì khó khăn cả. Tôi thích mà." Cô chỉ nói thế, rồi lại tiếp tục công việc của mình, không quan tâm nhiều đến câu hỏi của hắn.

 

---

 

Buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu hạ thấp, ánh sáng nhạt dần và không khí trở nên mát mẻ hơn, cô vẫn đang miệt mài với công việc của mình. Đằng sau nhà, cô kéo chiếc xe cút kít chở rau và phân bón đi quanh vườn, nhổ những cọng rau còn sót lại, tưới nước cho cây, rồi lặt lá cho gà ăn. Một mình làm tất cả, không có ai giúp đỡ, nhưng cô đã quen với điều đó.

 

Hắn ngồi trong nhà, dựa người vào chiếc ghế gỗ cũ, im lặng quan sát cô qua cửa sổ. Sự bận rộn của cô khiến hắn cảm thấy một chút lạ lùng. Một người phụ nữ sống hoàn toàn tự lập như vậy, không hề có chút đỡ đần, dường như là tự gánh vác mọi thứ. Và trong sự bận rộn đó, không có vẻ gì là mệt mỏi hay than vãn. Cô làm tất cả như một phần tất yếu trong cuộc sống.

 

Những giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán cô, nhưng cô không hề lau đi, cứ thế làm tiếp công việc của mình. Thỉnh thoảng, cô lại ngẩng lên nhìn trời, rồi tiếp tục công việc. Mọi thứ đều rất tự nhiên và trôi chảy. Hắn không thể không tò mò: cô có phải là người như vậy không? Là một người lạnh lùng, cô đơn, nhưng lại kiên cường và mạnh mẽ?

 

Khi màn đêm buông xuống, cô vào nhà, tay vẫn cầm theo rổ rau và mấy quả trứng, chiếc áo khoác đã ướt đẫm mồ hôi. Cô bước qua phòng khách, không nói gì mà trực tiếp vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

 

Hắn vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô. Mọi động tác của cô đều có sự tính toán rõ ràng, không vội vã, không mất thời gian vào những chuyện không cần thiết. Cô cẩn thận rửa sạch rau, chuẩn bị nguyên liệu, rồi bắt đầu nấu nướng.

 

Sau vài phút, mùi thức ăn thơm lừng bắt đầu lan tỏa khắp căn nhà. Mùi canh xương hầm, rau cải xào, và cả mùi tỏi phi thơm lừng khiến hắn cảm thấy đói bụng. Dù vậy, hắn vẫn không thể gạt bỏ đi cảm giác bất an trong lòng.

 

Cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua hắn một cái, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Dường như, cô chẳng mấy quan tâm đến hắn nữa. Mọi thứ đều trở nên quá quen thuộc đối với cô, từ việc nấu ăn cho đến việc chăm sóc người khác.

 

Hắn quan sát cô một cách cẩn thận, không bỏ sót một động tác nào. Cô rất lạnh lùng, gần như không có cảm xúc gì. Cách cô đối xử với hắn khiến hắn không thể đoán được ý đồ của cô. Cô ta đang làm gì? Liệu có phải cô ta đang tính toán điều gì hay chỉ đơn giản là giúp đỡ một người gặp nạn?

 

Cảm giác không an toàn ấy bám riết lấy hắn. Dù có vẻ ngoài bình thản và không chút lạ lẫm, nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập sự nghi ngờ. Hắn đã từng sống trong thế giới của những mối quan hệ phức tạp, đầy tính toán, nơi mọi hành động đều có mục đích. Và giờ, nhìn cô, hắn cảm thấy như đang đứng trước một bí ẩn không thể giải đáp.

 

Món ăn đã xong. Cô bê bát canh lên bàn, đặt thêm đĩa cơm và vài món ăn kèm. Không nói một lời, cô quay lại, lấy chiếc ghế đối diện hắn và ngồi xuống.

 

"Ăn đi." Cô chỉ nói vỏn vẹn một câu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Hắn vẫn chưa động đũa, ánh mắt vẫn lén lút quan sát cô. Dù cho cử chỉ của cô có phần lạnh nhạt, nhưng không thể phủ nhận, cô rất chu đáo và tỉ mỉ. Món ăn được chuẩn bị rất công phu, mỗi thứ đều được làm đúng cách, từ canh đến rau xào, tất cả đều nóng hổi và đầy hương vị.

 

Cuối cùng, hắn cầm đũa lên, nhưng trước khi ăn, hắn lại hỏi:

 

“Vì sao cô làm tất cả những điều này cho tôi?”

 

Cô ngẩng lên nhìn hắn một cái, đôi mắt lạnh lùng, nhưng lại không giấu đi sự kiên định trong đó.

 

"Vì anh cần ăn để khỏe lại. Không phải tôi đang làm gì quá lớn lao." Cô đáp, giọng đều đều.

 

Hắn không trả lời ngay. Anh đã chuẩn bị tinh thần để nghe một câu trả lời khác, một câu trả lời không hề thẳng thắn như vậy. Nhưng sự đơn giản và thực tế trong câu trả lời của cô lại khiến hắn cảm thấy có chút lạ lùng. Chẳng lẽ cô thực sự chỉ giúp đỡ anh vì anh cần? Không có gì hơn? Không có sự tính toán nào ẩn sau đó sao?

 

Hắn không thể đoán được cô, và càng không biết liệu mình có thể tin tưởng vào những gì cô nói hay không. Nhưng trong một phút giây, hắn cảm thấy, có thể... đây là một người thật sự khác biệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play