Nàng lấy viên long châu ra, một hơi nuốt xuống. Vận mệnh thật diệu kỳ! Sáng nay còn thấy Vân Nhai nuốt long châu ghê tởm, ai ngờ giờ mình cũng phải làm y hệt. May mà thứ này vừa vào miệng đã mềm mại, lại còn thoảng vị ngọt, cũng không khó ăn lắm.

Ngao Ngư thấy nàng không giống giả vờ, rốt cuộc thở phào. Tiếp theo chỉ cần chờ con nhóc này chết, cái tên đáng chết Vân Nhai kia cũng không sống nổi. Lòng hắn hân hoan, định cười lớn mấy tiếng, chợt nghe nàng đột nhiên hỏi: “Ta rơi xuống cái hố này khi nào?”

“…” Tiếng cười nghẹn cứng ở cổ họng hắn, “Vân Nhai đến từ sáng rồi.”

Nàng rơi xuống khi trời còn sáng, hắn thấy rõ mồn một, lúc ấy chê miếng thịt này quá nhỏ, không đáng bỏ công hút xuống ăn luôn. Hóa ra hành động ấy giờ xem lại thật sáng suốt! Sau đó mưa to gió lớn, nghe nhìn lẫn lộn, Vân Nhai lại bận giết quái, nên không để ý đến sự tồn tại của nàng.

Nàng "à" một tiếng.

Qua một hồi gián đoạn như vậy, Ngao Ngư càng thêm hồn bay phách lạc. Hắn nghiến răng: “Mau chết đi!”

Nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, tâm tình vui sướng: “Ta ra khỏi đây sẽ đi tìm Vân Nhai. Hắn cùng ta cùng chung số mệnh, thế nào cũng phải che chở, bảo vệ ta bình an.”

Ngao Ngư liếc xéo nàng, như nghe được chuyện tiếu lâm lớn: “Hắc hắc, hắn mà tìm được ngươi, ngươi muốn chết cũng không dễ đâu. Ngươi xem ta…” Hắn bỗng nhiên cười lớn, “Chỉ sợ đến lúc đó ngươi hận không thể chết ngay! Ngươi không tin, cứ việc thử xem!”

Tiếng cười còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã chậm rãi tiêu tán, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Xem ra, hắn đã hồn phi phách tán.

Viên ngọc vừa nuốt vào, tức khắc hóa thành một dòng nước ấm thấm vào lục phủ ngũ tạng, những vết thương trong ngoài nàng chịu ban đầu đã lành hơn phân nửa, tứ chi không còn bủn rủn, còn cảm thấy sâu trong cơ thể có một nguồn lực lượng dồi dào trào ra, như thể mỗi bước đi đều có thể bật lên cao.

Nếu không phải tinh thần mệt mỏi, lúc này thật có thể gọi là thần thanh khí sảng.

Con cá lớn chở nàng lại đây không còn bị ai khống chế, bơi nhanh đi mất. Nơi này là một thung lũng hướng dương, không sóng không gió, mặt nước rất nhanh khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Dòng suối chảy chậm rãi, nàng cúi đầu ghé sát, soi bóng mình dưới nước.

Đôi mắt to tròn, ánh mắt đen láy, như hai viên thủy tinh đen đặt trong chén sứ trắng. Mũi môi đều nhỏ nhắn xinh xắn, hai má hồng hào như thể véo ra nước, quả là một mỹ nhân phôi, lớn thêm vài tuổi sẽ trổ mã thành hoa nhường nguyệt thẹn.

Trước khi lâm bệnh, khuôn mặt nàng chỉ ở mức bình thường thôi. Ông trời đối nàng cũng không tệ, cho nàng đổi một bộ tướng mạo tốt như vậy.

Nàng cẩn thận nhìn đi nhìn lại vài lần, nhận rõ đặc điểm trên mặt và người, rồi ngẩng đầu phân biệt phương hướng. Một cơn gió thổi qua, nàng co ro trong bộ quần áo ướt sũng, không cảm thấy ấm áp chút nào. Quần áo đã ướt đẫm khi lặn xuống sông ngầm, nàng ban ngày đến giờ liên tục kinh hãi, lại chỉ gặm vài miếng thịt cá sống, gió núi mang theo hơi lạnh thừa cơ xâm nhập cơ thể. Nếu không nhờ vừa nuốt viên long châu của Ngao Ngư, nàng đã sớm đổ bệnh lần nữa.

Rốt cuộc vẫn là người, là một đứa trẻ loài người. Kế sách hiện tại là mau chóng tìm một nơi tránh gió hong khô quần áo, rồi kiếm chút đồ ăn nóng, nếu không nàng không trụ được bao lâu.

Nàng nhìn sắc trời, bước về phía đông, đi cùng hướng dòng nước, nhưng cố ý tránh xa bờ suối. Nơi Ngao Ngư sinh sống thường là linh sơn đại trạch, nói trắng ra là nơi hoang vu, núi sâu rừng già. Lúc này đang buổi sớm, thú dữ thích nhất phục kích các loài động vật đến uống nước bên bờ suối, nàng không muốn vừa thoát khỏi tuyệt cảnh đã bị săn.

Đi dọc theo con sông thường có thể thoát vây. Nàng mượn sức mạnh từ long châu của Ngao Ngư vẫn còn có thể bước đi như bay, không giống một đứa trẻ chút nào. May mắn trên đường đi không gặp nguy hiểm gì. Nàng đi được vài dặm thì thấy một cái hang động hướng dương, rón rén ngửi ngửi ở cửa hang, không thấy mùi xú uế đặc trưng của hang ổ động vật ăn thịt, bèn yên tâm đi vào.

Nàng có mang theo một cái túi tiền, bên trong có hộp quẹt, nhưng đã bị ướt nên không dùng được. Khi lục lọi đồ đạc, một thứ rơi ra, "đinh" một tiếng tóe ra hai tia lửa trên mặt đất.

Là một cái răng nanh của Ngao Ngư, to bằng bàn tay nàng, xung quanh đầy răng cưa. Con yêu quái sống nhiều năm, răng còn cứng hơn kim cương. Đây là cái răng bị rụng khi Ngao Ngư ác chiến trước khi chết, nàng tiện tay nhặt về làm vật nhọn, giờ lại thành niềm vui bất ngờ.

Núi rừng vừa mưa xong, củi đều ướt, không dễ đốt. Hơn nữa bắt một đứa bé mười một tuổi như nàng nhóm lửa thì cũng quá làm khó người. Nhưng nàng nhớ ra gần cửa hang có hai cây bông gòn, quả rụng đầy trên mặt đất, không khỏi mỉm cười.

Quả bông gòn mềm mại là vật liệu nhóm lửa tốt nhất. Nàng cầm răng nanh của Ngao Ngư gõ mạnh vào đá mấy chục lần, quả nhiên có vài tia lửa bắn ra, may mắn bén vào bông gòn.

Nàng không biết rằng, Ngao Ngư tuy sống dưới nước, nhưng vẫn thuộc dòng dõi long tộc, có bản lĩnh phun lửa. Hai răng nanh của nó gõ vào nhau có thể tạo ra tia lửa, long tức từ cuống họng dâng lên, phun ra ngoài miệng liền biến thành cột lửa.

Nhóm lửa chỉ là một chút tài mọn.

Nhưng sức lực và sức chịu đựng của những cô nương bình thường cũng không thể so với nàng, nếu không ngọn lửa cũng không nhanh bùng lên như vậy.

Đống lửa rốt cuộc bốc cháy, xua tan hơi ẩm lạnh lẽo quanh thân. Nàng cởi quần áo ra phơi, rồi lấy thịt cá mang từ hàn đàm ra, đặt lên cành cây nướng. Nuốt viên long châu khiến nàng đói khát dữ dội, chắc là do khí huyết vận hành nhanh hơn? Lúc này nàng phải ăn thịt mới có sức lực, nhưng một mình ở dã ngoại, nàng có bản lĩnh gì bắt mồi? Vì vậy nàng vớt mấy khối thịt cá lớn từ trong đầm ra, nhỡ gặp thú dữ, chút mồi này có lẽ còn giúp nàng câu giờ mà chạy trốn.

Trong khi nướng cá, nàng lấy ra một con chim ưng khắc gỗ nhỏ xảo từ trong túi tiền, tỉ mỉ ngắm nghía. Đường dao khá tốt, sống động như thật, nhưng không thấy có gì thần kỳ. Bất quá nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, liền bước ra khỏi hang, đưa con chim ưng gỗ lên môi, lặp lại một cái tên ba lần, rồi vung tay ném đi!

Chuyện lạ xảy ra, con chim ưng gỗ bị ném lên không trung, bỗng xòe cánh, thân hình phóng to, biến thành một con chim ưng thật sự!

Sải cánh rộng hơn bốn thước, có mỏ cong vuốt sắc.

Nó lượn một vòng trên không, kêu hai tiếng thanh lệ, rồi bay về phía đông, mười mấy nhịp thở sau đã biến mất trong bầu trời cao.

Thế giới này quả lắm chuyện lạ. Nàng nhìn đủ rồi, bèn quay vào hang ăn cá.

Không có gia vị, thịt cá nhạt nhẽo. Nhưng được ăn thịt nướng có chút hơi khói, no bụng và thỏa mãn thật khiến người ta muốn khóc thành tiếng!

Khi nàng đi nhặt củi, trên những gốc cây trong rừng còn mọc đủ loại nấm nhỏ, nhìn rất ngon, tiếc là nàng không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn hoang dã, không dám tùy tiện hái, kẻo lại chết sớm, thành nữ nhân lên sân khấu không sống quá năm tập.

Cơ hội sống lại quá quý giá, nàng vô cùng trân trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play