Tấm đá này là do Ngao Ngư trong trận chiến vừa rồi quẫy đuôi đập vào bờ đá mà văng ra, cạnh sắc bén. Cô gắng sức dùng nó cắt một đường trên vết thương gần mang tai con cá, nhưng ngay cả một tia bạch ngân cũng không thấy.

Thì ra sinh vật này không chỉ da dày, mà thịt cũng rắn chắc đến mức khó tin. So sánh mới thấy bản lĩnh của Vân Nhai thật đáng kinh ngạc. Một kiếm của hắn có thể rạch một đường sâu hoắm như vậy, hẳn là nhờ có thần binh lợi khí, nhưng phần lớn vẫn là do nội lực thâm sâu khó lường của hắn.

Cô không tức giận, bình tĩnh hỏi tân hồn: "Lấy châu thế nào?"

Đối với Ngao Ngư, bị người lấy đi long châu đã là một sự sỉ nhục lớn, uất ức hơn là lại còn bị ép chỉ điểm. Nhưng hắn đang nóng lòng báo thù, nên đành phải nhẫn nhịn: "Viên long châu thứ hai nằm ở đáy họng, trong túi diều."

"..." Cái thứ này đâu phải loài chim, sao lại có túi diều! Cô thầm rủa, hiểu rằng mình phải chui vào cái miệng rộng đầy răng nanh lạnh lẽo của Ngao Ngư.

Thôi, thì cứ chui vậy.

Đây đúng là một trải nghiệm khó quên trong đời.

May mà Vân Nhai ra tay tàn nhẫn, vô tình mở ra một con đường cho cô. Cô chỉ cần chui vào vết thương là được.

Trên đường đi dính nhớp tanh tưởi thế nào thì khỏi phải nói.

Nhưng một khi long châu được lấy ra, bầy cá xung quanh liền như phát điên, lao vào cắn xé cô. Thấy mình sắp bị vô số răng nanh xé xác, cô nghĩ ra một kế, ném thẳng viên châu lên đống đá lộn xộn trên bờ.

Quả nhiên, bầy cá lại quay sang tranh nhau rỉa máu Ngao Ngư, bỏ mặc cô.

Cô thở phào, lúc này mới bơi trở lại bờ, nhặt lấy long châu.

Viên châu mát lạnh, phát ra ánh sáng ngọc trai. Hồn phách Ngao Ngư đi theo bên cạnh cô, không ngừng thúc giục: "Mau nuốt vào!"

Cô cầm viên châu trong tay ngắm nghía hồi lâu, rồi lắc đầu: "Không nuốt."

"Vì sao!" Ngao Ngư nóng nảy, "Ngươi không muốn sống nữa?"

"Có viên châu này, ta sẽ không chết đói." Cô khẽ cười, ghé viên châu xuống mặt nước.

"Ùm!", một con cá lớn lao lên khỏi mặt nước, há miệng định nuốt lấy nó. Cô giơ cao viên châu, con cá xui xẻo rơi xuống bãi đá khô cạn, vùng vẫy không thôi.

Cô nhặt tấm đá, vài nhát chặt đứt đầu cá, lại xẻ mấy miếng thịt cá, bỏ vào miệng nhai kỹ. Trước kia cô cũng thích ăn gỏi cá, thịt cá này không hề tanh, rất dễ ăn.

Hồn phách Ngao Ngư trừng mắt đến lồi cả ra. Tính sai rồi, thật là tính sai rồi, nó lấy viên châu làm mồi, có thể câu hết con cá này đến con cá khác để ăn, cần gì phải nuốt long châu làm gì!

"Trong đầm này cá cũng không ít, xem ra mười ngày nửa tháng cũng không chết đói ta đâu." Cô nhún vai, hắn lúc này mới chú ý đến vẻ ửng đỏ bất thường trên mặt cô đã biến mất.

Nói đi thì nói lại, cô vừa rồi hình như cũng uống vài ngụm máu tươi của Ngao Ngư. Thứ này đại bổ, không chỉ đối với lũ cá trong đầm, mà còn có thể tăng cường thể chất, bổ sung thể lực cho cô, giúp cô hạ sốt.

"Ngươi, ngươi..." Hồn phách Ngao Ngư chỉ vào cô, không thốt nên lời, nhưng lại không làm gì được cô.

"Xem ra, thời gian của ngươi có vẻ còn gấp gáp hơn ta." Cô chớp mắt, "So với vừa nãy, thân hình ngươi lại nhạt đi một chút."

Ngao Ngư bỗng nhiên bình tĩnh lại: "Ngươi muốn thế nào mới chịu nuốt long châu?"

Cô thu lại nụ cười: "Chỉ sợ ta vừa nuốt xong, bước tiếp theo ngươi sẽ bày kế giết ta."

Ngao Ngư nhìn chằm chằm cô, không nói gì. Đó vốn dĩ là kế hoạch của hắn, ngụy tạo cảnh thái bình cũng vô ích.

Cô bỗng nhiên lại nói: "Thôi được, chỉ cần ngươi nghĩ ra cách đưa ta rời khỏi cái hố trời hàn đàm này, trở về ngoại giới, ta sẽ nuốt long châu."

Ngao Ngư lạnh lùng nói: "Ngươi uy hiếp ta, còn muốn rời khỏi nơi này? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Nếu không thì sao?" Cô dang hai tay, "Ta dù có nuốt long châu, cứ mãi ở đây thì cũng không chết được. Vậy ngươi làm sao báo thù được đây?"

"..."

Biểu tình của hồn phách Ngao Ngư, thoáng chốc như vỡ vụn.

Đúng vậy, nếu cô không rời khỏi nơi này thì không chết được, vậy hắn tốn bao công sức giúp cô nuốt long châu để làm gì!

Thực ra cô trông nhỏ bé yếu ớt, ra ngoài kia có khi chết ngay, như vậy mới có thể khiến hắn toại nguyện.

Nhưng sao hắn lại cảm thấy uất ức thế này!

Hồn phách Ngao Ngư ỉu xìu nói: "Hồ nước thông với sông ngầm, lối ra gần nhất cách đây nửa dặm."

Hang động đá vôi dưới nước chằng chịt, nếu không thì trong đầm cũng không tụ tập nhiều cá như vậy. Cô tính toán, nửa dặm tức là hơn hai trăm mét. Nếu là thân thể khỏe mạnh trước kia thì không thành vấn đề. Nhưng thân thể đứa trẻ này quá nhỏ yếu, lại vừa hạ sốt, người mềm nhũn, làm sao có thể nín thở bơi qua hơn hai trăm mét dưới đáy nước?

Chưa kể dưới nước môi trường phức tạp, lại không có ánh sáng, nhỡ tìm nhầm đường thì cô sẽ chết ngạt ở sông ngầm mất. Cho nên cô dứt khoát nói: "Ta bơi không nổi, làm sao bây giờ?"

Hồn phách Ngao Ngư muốn nghiến răng: "Ta đưa ngươi ra ngoài!" Nói ra những lời này chỉ muốn thổ huyết ba lít, chết thêm lần nữa. Đối diện với con nhóc này, dường như còn hao tâm tổn trí hơn cả đối phó với Vân Nhai! "Nhưng ngươi phải thề, nhất định sẽ nuốt long châu!"

"Được." Cô cũng không làm bộ, làm thủ thế, hùng hồn phát một lời thề độc, đương nhiên không quên điều kiện là rời khỏi hố trời rồi mới ăn viên châu. Nếu không nó thao túng cá lớn cố ý dừng lại ở mạch nước ngầm, lập tức có thể báo thù.

Lúc này Ngao Ngư mới nói: "Ta sẽ bám hồn phách vào con cá lớn nhất, thao túng nó chở ngươi vào sông ngầm. Ngươi chỉ cần bám chắc vào vây cá, đừng tuột tay là được!"

Con cá lớn nhất ở đây dài hơn bốn thước, kéo theo một đứa trẻ nhỏ bé nhẹ cân như cô cũng không khó.

Cô nhìn đàn cá trong đầm, lại nhìn hồn phách lơ lửng trên không trung, không nói gì. Ngao Ngư biết cô đang nghĩ gì, bất lực nói: "Ngươi là người, vạn vật chi linh, ta chỉ còn một sợi tàn hồn, không có sức lực khống chế thân thể ngươi đâu, yên tâm đi!"

Giữa người và cá khác biệt. Nó đã như ngọn nến trước gió, miễn cưỡng có thể bám vào thủy tộc bình thường, muốn động tay động chân với cô là không thể.

Cô cởi thắt lưng, cẩn thận bó hết đồ đạc cần thiết vào người, lại dùng da cá lột được bọc long châu lại, sau đó bọc thêm cái áo khoác bên ngoài, bọc thành vài lớp.

Sau đó, cô ném hết cá vụn còn thừa xuống nước, đảm bảo trên bờ không còn dấu vết nào cho thấy con người từng ở đây, lúc này mới yên tâm nhảy lên lưng con cá lớn mà hồn phách Ngao Ngư đang bám vào.

Cô lấy tấm đá chèn vào sau lưng làm điểm tựa, rồi hít sâu một hơi, cùng nó lặn xuống đáy nước.

¥¥¥¥¥

Tốc độ của cá bơi nhanh hơn người nhiều, dù phải luồn lách qua những đường nước ngang dọc đan xen, chỉ mười mấy hơi thở đã bơi tới vị trí cách đó nửa dặm, ầm một tiếng nhảy lên mặt nước.

Ánh sáng đã rõ, ban ngày ban mặt, hai bờ sông cỏ xanh mướt.

Cô đã thoát khỏi hang sâu.

Cô lộn nhào từ lưng cá xuống, vừa đặt chân lên đất liền đã thấy chân cẳng mềm nhũn, nằm vật ra bãi cỏ thở dốc không thôi.

"Ngươi đã hứa!" Hồn phách Ngao Ngư nhìn chằm chằm cô, trải qua một phen lăn lộn, hồn thể đã nhạt đến mức như sắp tiêu tan bất cứ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play