"Dựa vào cái gì?" Nàng chỉ lo làm sao trốn thoát, tại sao lại phải nhảy xuống vực sâu? Như vậy chẳng phải càng rời xa mục tiêu hơn sao?
"Ngươi trèo trên cây cũng chỉ có thể chờ chết," Ngao Ngư không hiểu sao lại kiên nhẫn lạ thường, "Ngươi đi xuống đi, ta có cách giúp ngươi sống sót."
"Nói thử xem nào?" Vừa đói vừa mệt, nàng cảm thấy toàn thân rã rời. Nhưng vì sống, nàng sẵn sàng chịu đói để biết rõ chân tướng.
"Ngươi không có gì để ăn, lại còn phát bệnh, sợ rằng chưa kịp chết đói đã lăn ra ốm chết rồi." Hắn giơ hai ngón tay lên, "Không quá hai ngày, ngươi sẽ đi vào vết xe đổ của ta thôi."
Nàng im lặng. Gió mưa cả đêm, người sắt còn chưa chắc trụ nổi, huống chi là thân thể yếu đuối của một đứa trẻ. Trước mắt nàng hoa cả lên, không cần sờ trán cũng biết mình đang sốt cao. Hắn nói nghe nhẹ nhàng, nhưng cứ thế này nàng không sống nổi đến một ngày.
"Phía dưới có gì có thể giúp ta sống?" Nàng đảo mắt, "Thịt Ngao Ngư à?"
Hắn lộ vẻ giận dữ: "Long châu của ta!"
Hắn giải thích thêm: "Phục long châu của ta, ngươi sẽ có được sinh mệnh lực còn sót lại của ta, có thể sống rất lâu, rất lâu."
Mưa đã tạnh từ lâu, bầu trời hơi sáng, như thể bình minh sắp đến. Nàng nửa tin nửa ngờ: "Sao ta biết ngươi không gạt ta?"
"Lừa ngươi thì được ích gì? Dù ta còn sống mà muốn ăn thịt ngươi, ngươi còn không đủ nhét kẽ răng ta!"
Nghĩ đến hình thể của Ngao Ngư, rồi lại nhìn thân hình nhỏ bé của mình, lời hắn nói cũng không sai. "Xuống bằng cách nào?" Ở lại đây cũng là chết, thà xuống dưới tìm đường sống.
"Nhảy xuống đi." Cũng chỉ mười mấy trượng, phía dưới lại là nước sâu, nhảy xuống cũng không chết được nàng!
Phía dưới tối om, nàng vẫn quyết định chờ một chút, dù sao trời cũng sắp sáng rồi: "Người kia giết ngươi, sao ngươi vẫn có thể..." Nàng chỉ tay về phía hắn, "Vẫn có thể xuất hiện?"
Ngao Ngư nghiến răng nghiến lợi: "Ta không địch lại hắn, bị hắn lấy đi long châu. Nhưng hắn đánh giá thấp đạo hạnh của ta, không biết ta có thể xuất nguyên hồn. Chỉ là thân thể đã chết, ta cũng không cầm cự được lâu nữa."
Người có lúc chết, cá cũng vậy. Nàng giờ còn lo chưa xong, đâu còn tâm trạng mà thương xót cho hắn: "Người kia là ai?"
"Vân Nhai."
Chỉ có một cái tên? "Thân phận thì sao?"
"Không biết."
Hắn chết thật oan uổng. "Hắn cũng là người?"
Ngao Ngư im lặng một lát: "Có lẽ vậy."
"Hắn muốn long châu của ngươi để làm gì?"
Câu hỏi này chạm đúng chỗ đau của Ngao Ngư, khiến hắn lộ vẻ dữ tợn: "Tất nhiên là để lấy đi đạo hạnh và sinh mệnh lực của ta, sống lâu muôn tuổi!"
"Ta tích lũy bao nhiêu năm, vốn định thừa dịp trận mưa gió hôm nay hóa rồng, ai ngờ hắn lại đến chặn giết!" Ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên hung tợn, "Các ngươi loài người sống đoản mệnh, không so được với sinh mệnh lực cường đại của chúng ta, luôn tìm mọi cách để kéo dài tuổi thọ!"
Lời này cũng đúng thôi, nàng cũng muốn sống thật lâu. Xem ra Vân Nhai đã theo dõi con Ngao Ngư này từ lâu, đợi đến khi long châu của nó hiệu dụng nhất mới ra tay cướp đoạt. "Ngươi ở đây bao lâu rồi?"
"Ba trăm năm."
Xem ra, Vân Nhai cũng là một kẻ nhẫn nại. "Bây giờ là thời đại nào?"
"Niên đại?"
"Hiện tại bên ngoài có những thế lực nào, ai đang nắm quyền?" Nơi này quái dị quá, chắc hẳn chính thể cũng khác với thế giới của nàng.
"Hạo Lê Quốc thịnh vượng một thời đã diệt vong từ ba trăm năm trước, sau đó thế nào ta không biết." Ánh mắt Ngao Ngư nhìn nàng rất lạ, "Ngươi từ bên ngoài đến, hẳn là phải rõ hơn ta chứ!"
Nàng sờ mặt mình, mặt dày nói: "Ta còn nhỏ." Khuôn mặt nhỏ này cảm giác thật tuyệt, toàn là collagen, giả nai cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.
"Long châu của ngươi chẳng phải bị Vân Nhai ăn rồi sao, làm sao còn có thể cho ta?"
"Ta đã nói rồi, hắn đánh giá thấp đạo hạnh của ta!" Ngao Ngư cười lạnh, "Sau khi ta sống qua bốn trăm tuổi, có thể ngưng tụ ra viên long châu thứ hai. Hắn chỉ lấy đi một viên thôi."
Trong cơn run rẩy, nàng hỏi câu quan trọng nhất, biết mình sắp không chịu nổi nữa: "Tại sao ngươi cứu ta?"
Ngao Ngư nhếch miệng, lộ vẻ đắc ý: "Ngươi sống sót, có thể giúp ta báo thù."
"Ăn long châu này, có thể khiến ta cũng có... đạo hạnh?" Nàng nghĩ ngợi hồi lâu, học theo từ mới của hắn. "Nhưng ngươi còn đánh không lại hắn, ta thì càng không, làm sao báo thù cho ngươi được?" Nói thật, nếu có thể thoát khỏi đây, nàng nhất định sẽ trốn tránh Vân Nhai thật xa. Người kia nhìn là biết không phải hạng tốt lành gì.
"Ngươi nghĩ đẹp quá đấy, bản lĩnh của hắn trong loài người là rất lợi hại rồi, ngươi trước mặt hắn tính là cái gì?" Ngao Ngư cười nhạo một tiếng, "Nhưng ngươi ăn viên long châu này vào, sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử! Ngươi chết, hắn cũng không sống được!"
Nghĩ đến điều vui mừng, hắn không khỏi cười lớn. Tiếng cười the thé, sắc nhọn của trẻ con vang vọng trong hang động, thật khiến người ta khiếp sợ.
Nàng vội xoa xoa da gà trên cánh tay, vừa kinh ngạc nói: "Ý là ta sống hắn cũng sống, ta chết hắn cũng chết?"
"Đúng!" Ngao Ngư đắc ý dào dạt, "Ngược lại cũng vậy! Đó là lời nguyền ta hạ trước khi chết. Chỉ là cơ hội hắn chết trước không lớn. Chỉ cần ngươi ăn long châu rồi chết, coi như là báo thù cho ta!"
"..." Cái thứ này mạch não thật kỳ lạ, nàng không biết nói gì hơn.
"Đi xuống đi." Ngao Ngư cười hì hì, có vẻ tâm trạng thoải mái, "Ngươi sẽ không xoắn xuýt, không ăn long châu đấy chứ?"
"Ăn, ta ăn!" Nàng tức giận liếc hắn một cái. Ngao Ngư nói thẳng toẹt mưu kế của mình ra, chẳng qua là đoán chắc nàng không thể từ chối.
Giờ nàng căn bản không rảnh lo đối phương có âm mưu hay dương mưu. Nàng không ăn long châu của Ngao Ngư thì chỉ sống được hai ngày; ăn vào, tốt xấu còn có thể sống lâu hơn chút, dù uống thuốc độc giải khát nàng cũng chấp nhận.
Lúc này trời đã sáng, nàng có thể thấy rõ cảnh tượng dưới đáy đầm, vì thế nhắm chuẩn chỗ, mở to mắt rồi nhảy xuống.
Nếu con Ngao Ngư này còn chút tâm tư, hẳn là sẽ nhận ra sự kỳ lạ của nàng. Đổi lại đứa trẻ khác, tuyệt đối không có dũng khí nhảy từ độ cao ba mươi mét xuống. Đáng tiếc nó đã chết, tân vong hồn thường cố chấp với di niệm cuối cùng lúc sinh thời, thờ ơ với mọi chuyện khác.
Tiếng gió rít bên tai, nàng ngắm rất chuẩn, điểm dừng chân ngay trên người Ngao Ngư khổng lồ. Bụng con vật này cực kỳ mềm mại, như một chiếc giường lò xo đẩy nàng ngược trở lại vào trong nước, an toàn vô sự.
Rơi xuống đầm, nàng mới phát hiện dưới nước có mấy đàn cá lớn nhỏ, con nào con nấy đều há miệng vẫy đuôi, như phát điên, khuấy động mặt hồ phẳng lặng thành một nồi cháo đặc.
"Chúng đang tranh nhau hút máu của ta." Ngao Ngư thấy vẻ nghi hoặc của nàng, bực mình nói, "Ta cũng là long thuộc, máu của ta đối với chúng là đại bổ, nếu có thời gian có lẽ sẽ thành tinh hóa yêu."
Hồ sâu nuôi cá lớn, con lớn nhất có thể dài bằng cả chân nàng, trong miệng đầy răng sắc nhọn. May mắn lúc này cá đang mải mê hút máu, chẳng ai rảnh để ý đến nàng. Nàng bơi vào bờ nhặt một hòn đá phiến rồi lại bơi trở lại xác Ngao Ngư, cố sức leo lên, cầm hòn đá vung lên: "Chặt ở đâu?"
"Ngươi chặt nổi không?" Hồn phách Ngao Ngư lại cười lạnh.
(Còn tiếp)