Con quái vật bụng ngửa lên trời, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bất động. Gã đàn ông nửa quỳ trên bụng nó, ngay chỗ cổ, tay cầm trường kiếm đâm thẳng vào tai quái vật, ra sức khoét sâu. Chẳng biết gã moi được thứ gì ra lòng bàn tay, hứng làn mưa xối rửa mấy lượt rồi mới đưa lên miệng, nuốt trọn!

Ăn sống con mồi? Cô trân trối nhìn, một cảm giác ghê tởm trào dâng không lý do, cứ như thể thứ vừa nuốt vào là chính cô vậy.

Gã đàn ông ngồi bệt xuống ngay trên bụng con quái vật, nghỉ ngơi một hồi lâu mới đứng dậy nhảy xuống bờ hồ, bắt đầu leo lên. Động tác của gã không còn nhanh nhẹn như trước, có lẽ do vừa trải qua một trận khổ chiến nên mệt mỏi. Nhưng dù sao thì leo trèo đối với gã vẫn cứ như đi trên đất bằng, tư thái vẫn ưu nhã.

Leo lên được khoảng sáu, bảy trượng (hơn 20 mét), vừa hay có một mỏm đá nhô ra, gã dừng lại nghỉ ngơi. Lúc nãy gã mải móc chiến lợi phẩm, lưng quay về phía cô. Giờ khoảng cách hai người đã gần hơn, gã lại xoay người, nhờ đó cô mới nhìn rõ được dung mạo của gã, tim bỗng dưng đập nhanh không kiểm soát.

Gã có đôi mày rậm rũ xuống thái dương, đuôi mắt hơi xếch lên, đúng chuẩn một đôi mắt đào hoa. Nếu gã cười, không biết bao nhiêu cô nương sẽ xao xuyến tâm thần. Tiếc là sát khí sau trận ác đấu vẫn chưa tan, trong mắt gã chẳng hề có chút dịu dàng. Nhưng chính sự lạnh lùng ấy lại tựa như một nhành mai nở giữa trời tuyết, mang vẻ đẹp băng giá, khiến người ta không thể rời mắt.

Gã có đôi môi mỏng tựa cánh cung, lại mất hết sắc máu, mím chặt lại càng thêm vẻ bạc tình và kiêu ngạo. Nhưng những từ này đặt lên người gã dường như lại trở thành lời khen, cứ như thể sự bạc tình và kiêu ngạo của gã lại đúng chỗ ngứa vậy.

Sự tồn tại của gã, dường như chỉ để minh chứng cho cái gọi là nhan sắc chính là chính nghĩa.

Nói tóm lại, cô từng gặp vô số thần tượng nổi tiếng, "ông chồng quốc dân", nhưng không một ai sánh được với mỹ nam tử trước mắt. Dù có miễn cưỡng chấm điểm bề ngoài ngang hàng, thì về khí chất, có cưỡi ngựa đuổi cũng không kịp. Người khác mà bị mưa dội từ trong ra ngoài thế này thì chỉ còn lại vẻ chật vật, còn gã thì ngược lại, vẻ lười biếng của gã cứ như thể đang ngồi trong đại điện nguy nga tráng lệ, thưởng thức phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, chứ không phải như cô, một con gà rớt xuống nồi canh.

Nhìn giọt mưa trượt dài từ trán gã xuống đuôi mắt, rồi chảy qua đôi môi mỏng, cô theo bản năng nuốt nước miếng, lần đầu tiên hiểu được hàm nghĩa thực sự của từ "tú sắc khả xan" (vẻ đẹp có thể ăn được).

… Ha ha ha ha, thật bội phục bản thân, trong khoảnh khắc sinh tử không rõ, còn có thể nảy sinh ý đồ đen tối với một gã đàn ông lai lịch bất minh.

Cô lập tức hoàn hồn, âm thầm khinh bỉ chính mình.

Gã đàn ông điều hòa hơi thở, ánh mắt đảo qua, bỗng nhiên nhìn về phía cô.

Ánh mắt ấy sắc như mắt ưng, như mắt sói, lại càng giống như dao cạo xương, đâm thẳng vào người cô, khiến da gà nổi hết cả lên, hai tay run rẩy không ngừng.

Ánh mắt thật đáng sợ, sát ý nồng đậm!

Cô vội vàng nhắm mắt, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng gã. Trong đêm mưa gió bão bùng thế này, tán cây cô ẩn nấp lại rậm rạp đến thế, mà gã vẫn có thể nhận ra ánh mắt của cô sao?

Cảm quan của gã, thật sự nhạy bén đến dọa người!

Lúc này cô lại may mắn vì mình mặc bộ váy áo màu xanh lục, giữa sắc trời tối tăm, vừa khéo hòa mình vào bóng cây, là một lớp ngụy trang hoàn toàn tự nhiên.

Cũng may lúc này gió lớn mưa to, bóng cây lay động, gã sau trận ác chiến, lại phải chịu đựng hoàn cảnh như vậy cũng không thoải mái gì, lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục leo lên.

Thật lòng mà nói, giờ phút này cô đang giằng xé nội tâm. Có nên cầu cứu không? Gã có bản lĩnh đi tới đi lui, mang cô rời khỏi cái hố tử thần này chắc là chuyện dễ như ăn cháo. Nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một giọng nói kiên định bảo cô rằng, con người này còn âm lãnh vô tình hơn vẻ bề ngoài nhiều, nếu gã phát hiện ra có người lén nhìn trộm mọi chuyện, kết cục của cô e là còn thảm hơn cả con quái vật phơi xác dưới hồ kia nhiều. Cứ như vậy, cô thành thật trốn trên cây có lẽ còn sống được thêm vài ngày.

Không biết vì sao, ý niệm này lại mãnh liệt đến thế, đến nỗi cô trơ mắt nhìn gã leo đến mép vực, rồi loáng một cái, đến cả một mảng áo cũng biến mất.

Gã đã rời đi.

Lúc này cô mới thả lỏng người, tìm một chỗ cành lá rậm rạp nhất, cuộn tròn mình lại để tránh mưa, cố gắng giữ lại chút nhiệt lượng ít ỏi của cơ thể không để nó mất đi.

Không kìm được mà suy sụp: Đến tia hy vọng cuối cùng cũng rời đi, cô lấy gì để chạy thoát khỏi nơi này đây? Nước mưa theo khóe mắt chảy xuống, chảy vào miệng toàn mang vị chua xót.

Khó khăn lắm mới sống sót, vì sao lại rơi vào tuyệt cảnh như vậy? Ông trời vì sao lại cho cô sống lại một lần nữa, chẳng lẽ là để cô quay đầu lại chịu chết sao?

Gió rất lớn, mưa rất lạnh, tiếng lá cây xào xạc lại đơn điệu đến lạ, như thể có thể kéo dài vạn năm. Cô vừa lạnh vừa đói, nghe mãi rồi bất giác ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này ngọt ngào đến lạ, như thể chẳng bao giờ cần phải tỉnh lại.

Cô gần như quên hết mọi sợ hãi, đói khát và những phiền não khác, chỉ muốn cứ thế ngủ mãi. Nhưng bỗng nhiên có một giọng nói ngang ngược vang lên bên tai cô:

"Ê, tỉnh lại đi!"

Nó lải nhải cái gì đó, cô không nghe rõ, rồi nó lại nói:

"Còn muốn ngủ bao lâu nữa? Không tỉnh lại, ngươi sẽ chết!"

Cô đặc biệt mẫn cảm với chữ "chết", lập tức vùng vẫy mở mắt, lại thấy một bóng hình nhỏ bé bay tới bay lui trước mắt.

Đó là một cậu bé, nhìn mặt mũi thì chưa đến mười tuổi, thân hình lại hư ảo. Quan trọng nhất là, cậu ta lơ lửng trước cây, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn.

Cái quỷ gì đây?

Có lẽ vì nửa ngày nay thấy chuyện lạ quá nhiều, hoặc cũng có thể vì đầu óc hôn mê, mí mắt nặng trĩu, cô lại không quá kinh ngạc, chỉ chất phác hỏi cậu ta: "Ngươi là ai?"

Thứ có thể đứng giữa không trung, chắc không phải là người rồi?

Cậu bé chỉ xuống đáy đầm: "Đó là chân thân của ta."

Đáy đầm đen ngòm một mảnh, nhưng cô biết ở đó có một xác quái vật bụng trắng đang lúc nổi lúc chìm. Cô rụt người lại, phát hiện mình thật sự không còn sức để sợ hãi: "Ngươi là con quái vật kia?"

"Ngươi mới là quái vật!" Cậu bé tức giận nói, "Ngươi đến Ngao Ngư cũng không nhận ra sao?"

"À." Thì ra con quái vật đầu rồng mình cá gọi là Ngao Ngư, cô đích thực không nhận ra, sách động vật học cũng không giới thiệu qua. "Ngươi gọi ta có việc?" Ngao Ngư này là chết rồi… hả? Chẳng nghe nói loài sinh vật nào bị vỡ sọ não mà vẫn sống được, vậy cậu bé lơ lửng giữa không trung này chính là hồn phách của nó?

Chuyện quỷ quái thần linh, cô trước kia không tin. Nhưng bản thân mình vừa ngủ một giấc đã đến nơi này, còn chui vào thân thể một cô gái xa lạ, giờ dù con Ngao Ngư này có nói thế giới là hình vuông cô cũng có thể bình tĩnh chấp nhận.

"Ngươi, loài người, quá yếu ớt." Hồn phách Ngao Ngư tuy rằng rất mờ nhạt, nhưng vẻ khinh thường trong mắt vẫn rất rõ ràng, "Ngươi căng lắm cũng chỉ được hai ngày."

Cô nghe vậy liền tỉnh táo hẳn: "Ngươi có thể giúp ta lên đỉnh vách đá không?"

"Không thể, ta chết rồi." Ngao Ngư nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, "Huống hồ, ta vì cái gì phải giúp ngươi đi lên?"

Cô cụp mắt xuống: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi đi xuống đi."

"Đồ điên!" Cô không khách khí mắng thẳng.

Cậu ta lại chỉ vào hồ sâu đen ngòm, "Ngươi đi xuống, liền có thể sống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play