Ngón tay hắn thon dài, nhưng sức mạnh lại kinh người. Phùng Diệu Quân không thể tránh thoát, đành bình tĩnh nói: "Ngươi chết thì ta cũng chẳng sống một mình được."
Lúc này, dường như nàng chẳng còn sợ hắn nữa? Đầu óc Vân Nhai quay cuồng, đến trợn mắt cũng phải gồng lên, chẳng buồn nghĩ những lời này có chỗ nào không ổn: "Ngươi biết vậy là tốt."
Phùng Diệu Quân lúc này mới để ý đến lưng hắn. Vừa liếc qua, nàng đã hít một hơi.
Lưng hắn đúng là tả tơi thảm hại! Da thịt chỗ thì cháy đen, chỗ thì sưng đỏ vặn vẹo như giun, thấy rõ cả gân cốt. Mấy vết thương sâu hoắm có thể nhìn thấy cả xương. Nàng nhớ lại cái liếc mắt cuối cùng khi rơi vào Nhất Thốn Phương Bình, lúc đó hỏa linh từ sau lưng hắn lao tới, Vân Nhai lại muốn liều mạng vớt cái chai rơi vào dung nham, chẳng phải đã hứng trọn cú đó hay sao?
Vết thương xuyên ngực, chính là từ sau lưng đâm tới, đến giờ quanh miệng vết thương vẫn còn vệt lửa tàn lưu.
Bị trọng thương đến vậy, hắn còn chưa ngất đi, quả thực là kỳ tích!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT