Điều này khiến hắn có chút khó chịu, muốn giết nàng cũng chẳng tìm được lý do thích đáng. Một con nhóc chẳng hề uy hiếp đến hắn, lại ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ hắn dưỡng thương, hơn nữa nàng đã dốc sức đào bới trong biển dung nham thế nào, hắn đều nhìn thấy cả. Có thể nói hai người có thể thoát khỏi nguy hiểm, nàng cũng góp công không nhỏ.
Giết người cũng như đánh giặc, không thể vô cớ xuất binh.
Phùng Diệu Quân cười gượng hai tiếng: "Sao có thể chứ?" Chưa có mười phần nắm chắc cổ độc sẽ không phát tác, nàng tạm thời cứ ở bên cạnh sát thần này cho lành. Đi ra hai bước, nàng bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi không gỡ trận pháp, ta làm sao ra ngoài?"
Hắn chẳng buồn liếc mắt, cứ như muốn ngủ: "Ngươi cứ việc đi ra ngoài xem."
Phùng Diệu Quân nhặt nhạnh nhúm lông trĩ trên mặt đất, bước đi cẩn thận, sợ đâm sầm vào kết giới. Nhưng đi qua mấy trăm trượng vẫn bình an vô sự, nàng không khỏi bực mình: Hóa ra mình bị Vân Nhai dùng kế không thành lừa gạt, hắn bày trận pháp gì chứ?
Nói cho cùng, vẫn là do nàng quá sợ hãi hắn mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT