"Tiểu thư hiếm khi ăn vận thế này." Vân Thư nói thẳng.
Vệ Minh Phượng có chút chột dạ, giả vờ đến bên bàn húp cháo: "Lát nữa chẳng phải đi phát cháo sao? Ta đại diện cho hình tượng của Vệ phủ, nếu không ăn vận tươm tất, sẽ bị người ta dị nghị."
Vân Thư nào đâu không biết tâm tư của nàng, đợi nàng uống xong bát cháo mới lên tiếng: "Triệu bộ khoái nói, hắn phải đi phá án, tạm thời không về."
Vệ Minh Phượng sững người, bát cháo trên tay lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, nàng lại vùi mặt vào bát, một nỗi xúc động muốn khóc chợt dâng lên.
Nhưng khả năng tự chữa lành của Vệ Minh Phượng không ai sánh bằng. Nước mắt chỉ chực trào ra rồi lại bị nàng nuốt ngược vào trong, một bản lĩnh mà có lẽ chỉ mình nàng làm được.
Một lát sau, Vệ Minh Phượng cười nói: "Biết rồi. Nhưng không đi làm bình thường thì cứ ghi lại, tính là vắng mặt, lương bổng cứ khấu trừ theo quy định, không cần nương tay."
Vân Thư đã theo nàng chín năm, đương nhiên hiểu những thuật ngữ chuyên môn này của nàng có ý gì, bèn gật đầu: "Vâng, nô tỳ đã rõ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play