Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: "Vệ tiểu thư."
Tĩnh vương phi đi tới bên cạnh Vệ Minh Phượng, thân thiết kéo tay nàng: "A, đúng là ngươi rồi, bổn vương phi còn tưởng mình nhận nhầm người."
Vệ Minh Phượng rút tay về, khẽ thi lễ rồi mới nhìn về phía lều cháo bên cạnh, nói: "Lều cháo này là của Tĩnh vương phủ hay của Tôn thượng thư phủ? Lúc này, dân chúng đang cần những bậc đại thiện nhân như Tĩnh vương phi đây."
Nàng thầm nghĩ, Tôn gia tham ô nhiều như vậy, hại bao nhiêu người, bây giờ lại giả nhân giả nghĩa dựng lều phát cháo, bọn họ đang giở trò quỷ gì đây.
"Gia phụ là đại thần trong triều, đương nhiên phải san sẻ nỗi lo với Hoàng thượng. Bọn họ đều là những người đáng thương, gia phụ nói giúp được thì cứ giúp." Tôn Văn Quân dịu dàng nói. "Vương gia cũng đang xử lý chuyện nạn dân, tin rằng dân chúng sẽ sớm được an trí ổn thỏa, sẽ không còn người lưu lạc nữa."
Cuối cùng, Vệ Minh Phượng không nói gì thêm. Mọi người đều đang diễn kịch, chỉ xem ai diễn thật hơn mà thôi.
Nếu thật sự có thể an trí ổn thỏa, người lưu dân đã không ngày một đông thêm. Nàng tự hỏi, thịt đã ăn vào bụng liệu có nôn ra hết được không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT