Bắc triều, năm Hồng Đế thứ ba.

Trong ám điện của lãnh cung, An Tây Nguyệt ngồi co ro trong góc tường, hai tay ôm lấy cái bụng đã lớn tám tháng. Suốt một tháng qua, ngày nào cũng có kẻ đúng giờ mang đến cơm thừa canh cặn. Vì đứa con trong bụng, nàng đành phải nuốt xuống những thứ ghê tởm ấy.

Nàng là Hoàng hậu tôn quý nhất của Đại Bắc triều. Nực cười thay, chỉ một tháng trước, nàng bị giam cầm tại nơi này, nhưng bên ngoài lại loan tin Hoàng hậu khó sinh mà chết. Muội muội của nàng, An Tây Lâm, đã thay nàng ngồi lên bảo tọa, còn kẻ nằm trong băng quan lại là sủng phi của Hoàng đế, Đồng Giai Nhu.

Nàng vẫn nhớ như in ngày hôm đó, An Tây Lâm khoác trên mình bộ phượng bào mà năm xưa Nam Cung Hạo đã ban cho nàng, đắc ý vênh váo trước mặt nàng, diễu võ dương oai, cười nhạo nàng ngu xuẩn như heo.

An Tây Nguyệt cúi nhìn bộ phượng bào trên người mình, từ lâu đã bạc màu, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi. Nàng trông thật thảm hại, hai tay siết chặt thành quyền, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và không cam lòng.

"Ngươi và ta đều là tiểu thư Hầu phủ, cớ sao ngươi là đích nữ, còn ta chỉ là thứ xuất? Cớ sao ngươi được gả cho bậc đế vương tôn quý nhất thiên hạ, trở thành Hoàng hậu, còn ta lại phải gả cho một tên thế tử vô dụng, sống một đời tầm thường. . . So với ngôi vị Hoàng hậu tôn quý, muội muội sao có thể cam tâm."

"Tỷ tỷ, có lẽ người không biết, mẹ của người cũng bị hạ độc mà chết, lúc chết vô cùng đau đớn. Đệ đệ Doãn Nhi của người vừa sinh ra đã ngớ ngẩn, cũng là do bị trúng độc. Giờ đây Hoàng hậu nương nương đã băng hà, sau này muội muội sẽ 'chăm sóc' Doãn Nhi thật tốt. Tỷ tỷ cứ yên tâm ra đi. À phải rồi, nếu tỷ tỷ chọc muội muội không vui, Doãn Nhi sẽ sớm xuống dưới bầu bạn cùng tỷ tỷ thôi. Muội muội nhất định sẽ để cả nhà ba người các người được đoàn tụ dưới suối vàng."

"Dù có chết, cũng phải để ngươi chết không có chỗ chôn." Đó là nguyên văn lời của An Tây Lâm.

Nàng nhớ lại từng lời độc địa như dao cắt của An Tây Lâm, trái tim càng thêm đau đớn khôn nguôi. . . Nàng vuốt ve cái bụng ngày một lớn, cảm nhận từng cử động của sinh linh bé bỏng. Dù đang ở chốn tối tăm không thấy ánh mặt trời, An Tây Nguyệt vẫn tràn đầy hy vọng. Mỗi khi nghĩ đến con, khoé môi nàng lại bất giác cong lên nụ cười hiền từ, dịu dàng thì thầm:

"Hài nhi của ta, phụ hoàng của con nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Con phải ngoan ngoãn lớn lên trong bụng mẫu hậu nhé."

Bất chợt, cánh cửa đá nặng nề kẽo kẹt mở ra, một bóng hình vận minh hoàng sắc xuất hiện trước mắt nàng. Chỉ thấy Nam Cung Hạo trong bộ long bào màu vàng sáng, sải bước như gió tiến vào. Thân hình hắn cao ráo, gương mặt tuấn mỹ như tạc, vẫn phi phàm như ngày nào.

Hy vọng chợt loé lên trong mắt An Tây Nguyệt, tựa như kẻ chết đuối vớ được cọc. Nhưng khi nhìn thấy An Tây Lâm khoác phượng bào lộng lẫy đi theo sau Nam Cung Hạo, ánh mắt nàng lập tức ngập tràn căm hận, lạnh lùng phóng về phía ả.

Trong nháy mắt, An Tây Lâm đã tỏ vẻ yếu đuối, nép vào lòng Nam Cung Hạo nũng nịu:

"Hoàng thượng, tỷ tỷ. . . vẫn không chịu tha thứ cho thần thiếp."

"Lâm nhi đừng sợ, có trẫm ở đây." Giọng Nam Cung Hạo dịu dàng an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play