Đôi mắt phượng của Nam Cung Hạo híp lại, đáy mắt xẹt qua một chút ấm áp mập mờ. Hắn mặc một bộ cẩm bào trắng như trăng lưỡi liềm, trông tôn quý phi phàm, bên hông thắt đai ngọc Bàn Long, đeo một mặt dây chuyền ngọc điêu khắc hình rồng tinh xảo, được buộc bằng một sợi tua rua màu nhạt. Toàn bộ ngũ quan của hắn tuấn tú, quyến rũ.
Nhìn Tứ hoàng tử như vậy, tim An Tây Lâm đập loạn như nai con, đôi môi anh đào nở nụ cười si mê, đáng tiếc đã bị khăn che mặt che khuất.
Trong nháy mắt, Nam Cung Hạo liếc mắt, liền thấy An Tây Nguyệt cách đó không xa đang chăm chú nhìn về phía này.
An Tây Nguyệt mặc một bộ váy áo đơn sơ, trên gương mặt khuynh thành không nhìn ra được cảm xúc gì, phảng phất như vạn vật đều không liên quan đến nàng, thần sắc lạnh lùng mà thờ ơ. Nếu như mấy lần trước gặp nàng, hắn cảm nhận được một luồng tức giận nồng đậm từ nàng, thì lúc này, sự thờ ơ trong mắt nữ nhân kia là sao?
An Tây Nguyệt cũng cảm nhận được ánh mắt đó, khóe môi nàng lộ ra một nụ cười nhạt ngạo nghễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ từ đi tới, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Vết sưng trên mặt tam muội muội đã đỡ chút nào chưa? Ngọc Nhan cao của Đại hoàng tử tặng dùng có tốt không?"
Bàn tay An Tây Lâm giấu trong tay áo không khỏi co giật. Thuốc đó quả thật có hiệu quả kỳ diệu, nhưng bây giờ bị An Tây Nguyệt nói ra trước mặt Tứ hoàng tử, An Tây Lâm lập tức rùng mình. Nỗi nhục nhã mấy ngày trước lại bị phơi bày trước mặt mọi người, khiến nàng vô cùng tức giận. Nhưng An Tây Nguyệt lại quá giỏi giả vờ, nàng cũng không thể thất lễ trước mặt Tứ hoàng tử, đành nghiến răng nói: "Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm, Lâm nhi không sao rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT