Chỉ thấy trên mặt An Ngọc Tiêu cũng lộ ra vẻ khác lạ. Dường như ngửi thấy mùi thức ăn, bụng ông kêu ùng ục, khiến An Đình Duẫn lại cười. Nụ cười ấy như ánh nắng ngày xuân, sưởi ấm lòng người.
Sau khi dùng bữa trưa, An Ngọc Tiêu đứng dậy đi vào thư phòng.
An Tây Nguyệt biết phụ thân đi viết tấu chương. Vụ án tham ô lớn như vậy, tấu chương này có lẽ ông phải viết hai ngày hai đêm.
Khóe môi An Tây Nguyệt nhếch lên một nụ cười ý vị không rõ, ánh mắt lóe lên như những vì sao trong dải ngân hà, đẹp đến chói mắt.
An Tây Nguyệt dẫn theo nha hoàn Khương Sương và Bảo Thiền đến Lâm Lang Uyển.
Vết thương của Lâm di nương chắc cũng đã đỡ nhiều. Mấy ngày nay nàng ta không tiện hầu hạ Hầu gia, nên đã giao gánh nặng cho Tử Tô. Nước cờ này đi cũng khá hay. Nếu Lâm di nương đã tự nguyện, vậy thì nàng sẽ đẩy thuyền xuôi gió.
An Tây Nguyệt đi vào trong viện, chợt thấy một bóng người quen thuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT