Bước vào cửa tiệm nhỏ ven đường, mấy chữ lớn viền vàng “Tàng Thư Dương Nhục” nổi bật lồ lộ bên trên. Đẩy cửa bước vào, chuông gió va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Tựa như một giấc mơ, không chân thật chút nào.
Vẫn có thể ngồi ở đây, nhìn thực đơn treo trên tường, mà người ngồi đối diện, lại vẫn là Khắc Tế.
“Ông chủ, một tô nhỏ mì thịt dê nấu nước, thêm một cái bánh bao nướng.” Tát Tiểu Mô gọi ông chủ như thường lệ để gọi món.
“Cháu cũng vậy.” Khắc Tế căn bản không nhìn kỹ thực đơn, thấy Tát Tiểu Mô đã gọi xong thì cũng nói theo như thế.
Dù là lúc đang yêu hay sau khi kết hôn, bọn họ đều ít khi ra ngoài ăn.
Ở nhà, đều là Tát Tiểu Mô nấu cơm. Vì muốn giữ trái tim và dạ dày của người yêu, Tát Tiểu Mô ngày ngày lên mạng xem video nấu ăn, không còn đọc sách vẽ mà ôm sách dạy nấu ăn nghiên cứu. Nhưng sau khi Khắc Tế đi làm, rất hiếm khi về nhà ăn cùng cậu. Tát Tiểu Mô nhiệt huyết đầy mình, tiếc là đối phương không phối hợp, không ai nếm thử, không ai nhận xét, hứng thú nấu ăn cũng đành dần dần nguội lạnh.
Nếu như trước khi chết, Khắc Tế có thể giống như bây giờ, dịu dàng săn sóc sở thích của mình như thế, thì biết bao nhiêu tốt đẹp.
Tát Tiểu Mô lơ đễnh chơi điện thoại, đang mải nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên một cái, nhóm lớp nhảy ra một tin nhắn.
Giáo viên chủ nhiệm tag toàn thể thành viên, thông báo về việc phân lớp học kỳ sau, cuối cùng thêm một câu: “Sắp có bảng đăng ký nhóm sở thích mới, mọi người hãy căn cứ vào định hướng tương lai mà điền cho hợp lý nhé.”
Tát Tiểu Mô mở tệp đính kèm, lướt từ trên xuống dưới, phân loại theo khối Văn – Lý – Nghệ thuật.
Kiếp trước, cậu và Khắc Tế đều chọn khối Văn.
Loại học bá như Khắc Tế thì học gì cũng giỏi. Còn Tát Tiểu Mô thì dù là Văn hay Lý cũng chẳng ra sao. So với việc suốt ngày đối phó với Toán Lý Hóa, thì khối Văn đáng yêu hơn nhiều, mà Khắc Tế lại học khối Văn, nên Tát Tiểu Mô cũng vội vàng chọn theo khối Văn.
Thật ra, thứ cậu thích nhất chính là vẽ tranh. Cậu mơ được vào lớp Nghệ thuật, có thể đeo bảng vẽ ra ngoài vẽ ký họa thường xuyên.
Nhưng nghĩ đến việc vào lớp Nghệ thuật thì phải tách khỏi Khắc Tế, cộng thêm hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, cậu không có tiền mua đủ bộ dụng cụ vẽ, đành từ bỏ.
Lần này, ông trời thương xót, Tát Tiểu Mô muốn nhặt lại giấc mơ cũ ấy.
“Em muốn vào nhóm sở thích nào?” Khắc Tế cũng thấy thông báo của lớp, cầm điện thoại ngẩng lên hỏi Tát Tiểu Mô.
“Nhóm nghệ thuật.”
“Được.”
“Cậu muốn vào nhóm Thiên văn đúng không?” Tát Tiểu Mô nhớ lại chính mình kiếp trước cứ bám dính lấy người ta, Khắc Tế đi đâu là cậu phải theo tới đó. Rõ ràng chẳng có tí hứng thú nào với vũ trụ, thiên văn học, vậy mà vẫn giả bộ làm fan cuồng thiên văn, kết quả là suốt ngày ngủ gật trong giờ của thầy dạy nhóm, mỗi lần làm bài tập nhóm thì lại khóc lóc năn nỉ Khắc Tế giúp.
Phục vụ bưng một bát mì đặt lên bàn, Khắc Tế nhẹ nhàng đẩy sang phía Tát Tiểu Mô, đưa đũa và muỗng nhỏ cho cậu: “Không phải.”
“Hả?”
“Không muốn tham gia nhóm sở thích.”
“Tại sao?”
“Không có hứng.”
“……” Vậy chứ cái người từng dán kín cả một mảng tường trong phòng bằng áp phích vũ trụ là ai vậy trời!
“Cậu không phải rất thích thiên văn sao?” Tát Tiểu Mô hỏi.
“Bỗng nhiên không thích nữa.” Khắc Tế nghiêm túc nói.
Sao giống như đang giận dỗi vậy, haizz…
Tát Tiểu Mô húp một ngụm nước lèo, cân nhắc từng lời mà nói: “Thế nhưng, cậu đâu thể không điền gì hết đúng không.”
“Anh … có thể vào nhóm vẽ được không?” Khắc Tế nhìn chăm chú cậu đang cúi đầu húp nước lèo, thiếu niên lông mi dài phủ xuống một mảng bóng, làn da trắng ngần bị ánh nắng ngoài tiệm chiếu vào đến gần như trong suốt.
Tát Tiểu Mô nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu đối diện ánh mắt dò hỏi của Khắc Tế: “Tại sao… lại muốn vào nhóm vẽ?”
“Không có lý do gì khác, chỉ là muốn,” Khắc Tế đón lấy bát mì mà phục vụ vừa mang lên, nói một tiếng cảm ơn, rồi tiếp tục, “Anh muốn ở bên em.”
Tát Tiểu Mô không biết nói gì, cúi đầu ăn mì: “Tùy cậu.”
Tối đến học tự học, Tát Tiểu Mô cắn răng ôn lại sách giáo khoa cấp ba.
Không ôn không được!! Bài tập thầy giao cậu không làm nổi cái nào hết!!
Văn với Anh thì còn đỡ, đau đầu nhất là mấy môn như Toán, Vật lý.
Trên lớp học khối Lý, chỉ cần cúi người nhặt cây bút rơi xuống đất là cậu có thể bỏ lỡ cả một thế giới.
Bây giờ tuy rằng cậu đã quyết tâm sửa đổi, lên lớp không còn chỉ chú ý mỗi bạn cùng bàn mà bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, nhưng những gì thầy cô dạy vẫn cứ lọt qua tai này ra tai kia, không vào được đầu.
Tát Tiểu Mô cũng rất bất lực, khả năng tập trung của cậu thấp hơn người thường, dù có cố gắng 100% thì cũng không thể hoàn toàn chú tâm.
Việc cậu có thể kiên trì theo đuổi Khắc Tế lâu đến vậy, đã là vượt qua giới hạn của mình rồi.
Khắc Tế sớm đã làm xong bài tập, gấp tờ đề lại đặt sang một bên, lấy quyển bài tập trên bàn ra, vừa lật vừa lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong ngăn bàn, bắt đầu viết loẹt xoẹt lên đó.
Hết tiết tự học đầu tiên, Khắc Tế đưa cuốn sổ ấy cho Tát Tiểu Mô.
“Cái gì vậy?”
“Giúp em tổng hợp chút nội dung.”
Tát Tiểu Mô mở ra xem, chỉ trong một buổi tự học ngắn ngủi, Khắc Tế đã viết kín mấy trang trong cuốn sổ, dày đặc các điểm kiến thức, mỗi điểm còn kèm theo một đề bài tiêu biểu của khối Lý, cẩn thận ghi rõ nằm ở trang mấy trong quyển bài tập ngoài.
Khắc Tế thường xuyên viết cho cậu mấy cuốn sổ tổng hợp kiến thức như vậy. Đương nhiên, Tát Tiểu Mô cầm rồi thì cũng không thèm đọc, chỉ lo mải mê ngắm chữ của Khắc Tế đẹp đến nhường nào.
Về sau Khắc Tế không giúp cậu tổng hợp nữa, trực tiếp lấy bài tập trên bàn của Tát Tiểu Mô mỗi ngày, khoanh đề bắt cậu làm.
Khắc Tế tuy hơi lạnh lùng, nhưng thật sự là một người rất sẵn lòng giúp đỡ.
Tát Tiểu Mô cảm động thì cảm động, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, với cái đầu óc này của cậu, chỉ sợ vẫn sẽ học không nổi, để Khắc Tế phải thất vọng.
Cậu không muốn làm Khắc Tế liên lụy, để tâm huyết của Khắc Tế bị uổng phí.
“Anh tin em, từ từ thôi, nhất định em sẽ học tốt mấy cái này.” Khắc Tế nhìn ra được sự lo lắng của Tát Tiểu Mô, nhẹ giọng cổ vũ nói.
Tát Tiểu Mô gật đầu, nghiêm túc đối chiếu với phần ghi chú, tìm đề trong bài tập rồi đối chiếu với phần phân tích mà làm từng chút một.
Mấy nữ sinh đi ngang qua đều thấy hai người ở cuối lớp học, một người cúi đầu làm bài tập, một người thì nghiêng đầu dịu dàng nhìn người bạn cùng bàn bên cạnh.
Các nàng vô cùng ăn ý mà nhìn nhau cười, giữ chặt những lời định nói nơi cổ họng, phải ra khỏi cửa sau rồi mới phấn khích thảo luận.
“Có thấy ánh mắt của Khắc Tế không?! Dịu dàng cưng chiều quá mức rồi đấy!!”
“Quốc gia thiếu nợ tôi một bạn cùng bàn như vậy đó!!”
“Có phát cho cậu một người như vậy cũng vô dụng thôi, sự dịu dàng của người ta chỉ dành cho bé cưng Tát Mô nhà người ta mà!” Một nữ sinh lý trí đã một câu đánh thức kẻ trong mộng.
Tiếng chuông tan học vang lên, đầu óc chất đầy tri thức của Tát Tiểu Mô có hơi choáng, cậu đeo cặp chuẩn bị về nhà.
A, đột nhiên nhớ ra, ba mẹ cậu dạo này đang công tác ở nơi khác, theo kịch bản ban đầu, cậu vốn là vì sợ bóng tối mà phải làm ầm lên đòi về nhà với Khắc Tế.
Khắc Tế đã thu dọn xong cặp sách, đứng cạnh cậu, trong ánh mắt dường như có mong đợi.
“Khắc Tế, tôi có thể…?”
“Hử?” Khắc Tế hơi nhướng giọng cuối câu.
“Cho tôi mượn xe đạp của cậu một chút được không, tôi muốn đến nhà dì cả.”
“……”