Tát Tiểu Mô chăm chú nhìn vào chính mình trong gương.
Mười bảy tuổi, bởi vì thiếu máu, đường huyết cũng thấp, làn da của cậu đặc biệt trắng trẻo.
Trong mắt vẫn còn lưu lại nét thuần khiết trong veo đã lâu không thấy, không lẫn chút tạp chất nào.
Cậu rất hoài niệm bản thân thời điểm ấy — vô ưu vô lự, mỗi ngày chỉ cần lo thành tích học tập và chờ đợi không biết khi nào Khắc Tế sẽ thích mình, có thể thoải mái mà yêu, dốc lòng theo đuổi người mà mình muốn.
Chưa từng do dự, chưa từng nhút nhát.
Nếu không gặp được Khắc Tế, cậu sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Tát Tiểu Mô vốc nước lạnh vỗ lên mặt, rồi bước ra ngoài.
Lần này sống lại, cậu không muốn lại dính lấy Khắc Tế như trước nữa, ít nhất cũng không làm lỡ dở nhân duyên của người ta.
Nhưng Khắc Tế lại như đổi tính, ngược lại dính lấy cậu.
Ban đầu, Tát Tiểu Mô đủ kiểu ngượng ngập, không chịu nhận vở ghi chép, táo đỏ hay hộp màu nước Khắc Tế đưa.
Sau đó, Tát Tiểu Mô không dám không nhận nữa.
Bởi vì, mỗi lần cậu nói một câu “không cần”, là Khắc Tế liền đỏ hoe vành mắt, lải nhải tự kiểm điểm cả nửa ngày.
Cái kiểu "kín đáo mà ưỡn ẹo" này là sao chứ!
Bảo Tát Tiểu Mô giả vờ lạnh nhạt thật sự quá khó, đành phải ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự chăm sóc từ đối phương.
Lúc ngủ trưa, Tát Tiểu Mô sao cũng không ngủ nổi, tìm một đống sách kê lên thì cấn quá, nằm lên tay lại cảm thấy nghẹt thở.
Khắc Tế lặng lẽ nghe nhạc, nhưng nhất cử nhất động của cậu đều không thoát khỏi mắt anh.
Anh lấy từ ngăn tủ bên trái ra một chiếc gối nhỏ in hình chó corgi.
“Muốn không?”
“…Cảm ơn.”
Gối đầu lên chiếc gối mềm màu cam, Tát Tiểu Mô quay mặt sang bên khác, không muốn để Khắc Tế thấy gương mặt đang khẽ ửng đỏ của mình.
Câu “muốn không” trầm thấp kia, khơi dậy ký ức nơi cậu.
Sau khi họ kết hôn, chỉ có một lần.
Hôm đó là sinh nhật của Khắc Tế, Tát Tiểu Mô mời anh đi ăn một bữa, hai người hiếm khi hòa thuận như vậy, tâm trạng Khắc Tế cũng có vẻ rất tốt, uống không ít rượu.
Về đến nhà, hai người mỗi người một lượt rửa mặt xong, Tát Tiểu Mô đang định quay về phòng mình ngủ, thì một đôi tay to từ phía sau ôm lấy eo cậu.
“Tiểu Tế?”
Khuôn mặt Khắc Tế có hơi nóng lên, hơi thở ấm áp phả lên sau gáy Tát Tiểu Mô.
“Hôm nay anh thật sự rất vui, cảm ơn em.” Khắc Tế nói bằng giọng khẽ, hương rượu nhè nhẹ vương bên tai.
“Đừng khách sáo.” Tát Tiểu Mô sờ sờ tay anh, cười nói.
“Tiểu Mặc, tối nay, muốn không?”
Tát Tiểu Mô mừng rỡ như điên, cậu cứ ngỡ mình cuối cùng cũng đợi được Khắc Tế chịu mở lòng.
Khắc Tế hiếm khi buông bỏ lớp vỏ lạnh lẽo sắc nhọn kia, hai người ôm nhau thật chặt, cơ thể từng chút từng chút xích lại gần, cho đến khi hoàn toàn gần gũi.
Sáng hôm sau, Tát Tiểu Mô ngủ đến mười giờ mới dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Khắc Tế, chỉ để lại một mảnh giấy, nói rằng anh đến công ty rồi.
Tát Tiểu Mô không có việc gì làm, bật tivi lên xem, nghịch điện thoại một chút.
Khắc Tế cũng không nhắn tin cho cậu.
Tát Tiểu Mô rất thích gửi một đống ảnh ngốc nghếch đáng yêu cho Khắc Tế xem, nhưng Khắc Tế chưa bao giờ hồi âm.
Khắc Tes còn không cho cậu gọi điện trong giờ làm việc.
“Khắc Tế, anh mấy giờ tan làm?” Tát Tiểu Mô gửi một tin nhắn thoại đầy mong đợi.
“Hôm nay phải tăng ca, đừng đợi anh.”
“Vậy tăng đến mấy giờ cơ? Dù sao em cũng không vội ăn~”
“Không chắc, em tự ăn đi.”
Khó khăn lắm chờ đến tám giờ tối, Khắc Tế mới về nhà, Tát Tiểu Mô vừa hay hâm nóng xong đồ ăn bưng lên bàn.
Cậu vui vẻ ôm lấy Khắc Tế: “Có nhớ em không?”
Đôi mắt Khắc Tế lại trở về vẻ tỉnh táo lý trí thường ngày, sự dịu dàng đêm qua đã hoàn toàn tan biến.
Tát Tiểu Mô ngơ ngác nhìn Khắc Tế không nói một lời.
Tại sao, lại đột nhiên lạnh nhạt với cậu như thế?
Cậu đã làm sai điều gì?
“Đến ăn đi.” Tát Tiểu Mô căng thẳng kéo vạt áo, cố gắng giữ nụ cười tươi trên mặt, kéo tay Khắc Tế về phía bàn ăn.
Khắc Tế nhìn hai bộ bát đũa trên bàn, cau mày nói: “Không phải anh bảo em ăn trước sao?”
“Ây da, anh không ở đây em không nuốt nổi mà~”
“Anh ăn rồi, em tự ăn đi.”
Khắc Tế để lại một câu, rồi đi thẳng vào phòng mình.
Cơn đói đã chờ đợi mấy tiếng đồng hồ bị thay thế bằng nỗi buồn trong lòng.
Tát Tiểu Mô ngồi xuống ghế, lặng lẽ gắp một miếng rau ăn.
Khó ăn quá.
Không trách được Khắc Tế không muốn ăn, công việc của anh bận như vậy, chịu khó về nhà ăn với mình đã là làm phiền anh rồi, không thể trách anh được.
Tát Tiểu Mô lê từng bước, đi vào bếp, đem toàn bộ cơm canh đổ vào thùng rác, rửa sạch bát đũa, sau đó đi vào phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thời gian trôi qua, hiện tại, bất kể là cơm trưa hay cơm tối, Khắc Tế đều phải ở bên cạnh Tát Tiểu Mô, mang theo ý giám sát, cùng cậu ăn.
Cơm canh trong căng tin không hợp khẩu vị Tát Tiểu Mô , hồi lớp 10 cậu toàn đi ăn với bạn bè, còn Khắc Tế thì chỉ chịu ngoan ngoãn ăn trong trường, ăn xong lại về học.
Tiết cuối buổi chiều kết thúc, có bốn mươi phút nghỉ ngơi, Khắc Tế lấy điện thoại từ ngăn bàn ra, nói với Tát Tiểu Mô:
“Cùng đi ăn mì thịt dê đi.”
“Căng tin làm gì có món đó?”
“Là quán góc phố bên ngoài.”
“Anh mời em ăn.” Khắc Tế chỉ một hướng đại khái, còn bổ sung thêm một câu.
???
Khắc Tế bị hoán đổi linh hồn rồi sao???
Tát Tiểu Mô đúng là thích ăn mì thịt dê, nhưng Khắc Tế không thích thịt dê, vì muốn lấy lòng anh nên cậu đã không bao giờ ghé lại quán đó nữa.
“Đi không?”
“…Đi!”
(Tiểu kịch trường)
Tin đầu mục trong nội bộ Tuần san Bát quái thần bí lớp 11-9 —— Học bá lạnh lùng và bạn cùng bàn hoạt bát của anh ấy!
Là sức mạnh của tình yêu sao? Khiến đại ca lạnh lùng, người người thấy đều tránh xa, lại cúi đầu trước tiểu khả ái có sức chiến đấu thấp nhất lớp!?
Người chứng kiến cho biết, vị học bá họ Khắc vốn chỉ xuất hiện ở nhà vệ sinh, hàng ghế cuối lớp và thư viện, hôm nọ lại đột nhiên sáng sớm xuất hiện ở tiệm nhỏ trong trường, mua một đống đồ!!
Nhưng học bá mang túi đồ về lớp lại mãi không chịu mở ra.
Vài ngày sau, chân tướng rõ ràng!!
Tiết tiếng Anh, anh không kiêng dè ai mà kéo ghế Tát Mô tiểu khả ái đi chỗ khác, giành cậu từ chỗ Mục Bác Thế , khiến giữa lớp mất hẳn một mảng ghế!!
Sau tiết học, học sinh đi ngang đều phát hiện trên ghế của tiểu khả ái có thêm một cái đệm nâng chiều cao!!
Theo lời ông chủ tiệm nhỏ giấu tên tiết lộ, đúng là cái mà học bá đã mua!!
Một lớp phó nào đó bị trượt môn phải vào văn phòng uống trà còn nghe cô giáo tiếng Anh than thở, nói rằng học bá chưa bao giờ ghi chép khi nộp bài sửa đề, vậy mà lần này lại dùng bút mực xanh lá và hồng ghi chi chít phân tích ngữ pháp!!
Thầy dạy Toán uống một ngụm trà, cười lạnh một tiếng, nói rằng thầy đã sớm phát hiện Khắc Tế trên lớp cứ nhìn chằm chằm Tát Tiểu Mô.
Ngay cả giáo viên cũng phát hiện rồi sao!!
Chi nhánh Món ngon gửi tin mừng, hôm nay buổi trưa, học bá và tiểu khả ái lại tiếp tục đi ăn món ngon rồi!!
Vì cái đệm ngồi quá thu hút sự chú ý, Tát Mô có lẽ ngại rồi, Khắc Tế liền đổi chỗ với cậu, bây giờ Tát Mô ngồi phía trong, hu hu hu thật chu đáo.
Nữ sinh trong lớp đang say mê ghép cặp Khắc Tế – Tát Mô với tốc độ tăng giá cổ phiếu chóng mặt.
Biên tập viên nhỏ cũng vậy, hí hí.