Nếu số phận cho bạn một cơ hội để lựa chọn lại, liệu tất cả có thay đổi không?

Tát Tiểu Mô sau một cú va chạm mạnh, tỉnh dậy thì phát hiện cơ thể mình lại không hề đau đớn như tưởng tượng.

Trước mắt cậu không phải là bác sĩ khoác áo blouse trắng, mà là… giáo viên chủ nhiệm.

Cô hỏi: “Tiểu Mô, em suy nghĩ kỹ chưa?”

…Khoan đã! Câu hỏi quen thuộc này!

Cậu nhớ rõ, câu trả lời tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình.

Tát Tiểu Mô đưa tay sờ ống tay áo đồng phục, đảo mắt nhìn quanh văn phòng.

Mọi thứ đều là “hương vị cũ”, mùi vị thân quen!

Cậu…thật sự đã trọng sinh rồi sao?

Tuổi trẻ nông nổi, cậu từng thầm thích bạn cùng bàn Khắc Tế – một học bá lạnh lùng, đẹp trai, khó tiếp cận.
Từ đó một lòng một dạ làm “chó liếm”, chỉ mong người kia chú ý đến mình.

Ngoài mấy lần giả vờ tình cờ gặp gỡ, chủ động bắt chuyện, Tát Tiểu Mô còn làm chuyện liều lĩnh hơn nữa: chủ động đến nhờ giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cho cậu ngồi cùng bàn với Khắc Tế.

Phải biết rằng, Khắc Tế luôn ngồi một mình ở dãy cuối lớp.

Lý do có hai: một là anh cao lớn, hai là tính cách cô độc, không thích ai làm phiền.

Tát Tiểu Mô chính là trường hợp ngoại lệ.
Không chỉ quấy rầy tuổi thiếu niên của Khắc Tế, mà còn bám dính lấy anh suốt bao năm sau đó.

Nhưng lần này, được sống lại, Tát Tiểu Mô không muốn phạm sai lầm nữa.

Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc từng chữ nói với giáo viên:
“Cô ơi, làm phiền cô rồi. Em nghĩ kỹ rồi, em không muốn làm bạn cùng bàn với cậu ấy .”

Giáo viên chủ nhiệm thở phào, nhẹ nhàng đẩy gọng kính:
“Vậy thì tốt, cô cũng không phải không muốn sắp xếp cho em người bạn học giỏi để kèm cặp, nhưng đúng là em với bạn ấy không hợp để ngồi cùng nhau. Cô sẽ tìm người khác phù hợp hơn cho em.”

“Không sao đâu ạ, cảm ơn cô. Em xin phép đi trước.”

Tát Tiểu Mô cúi chào, rồi bước ra khỏi văn phòng.

Đáng lẽ cậu nên sớm nhận ra rồi.
Dù là bạn cùng bàn… hay là bạn đời, cậu và Khắc Tế—vốn dĩ đã không hợp nhau.
Chết đi một lần rồi mới hiểu ra, Tát Tiểu Mô à, cậu thật sự quá chậm hiểu.

Cậu đút tay vào túi, vừa đi xuống lầu vừa thong thả tản bộ, còn liếc nhìn cái cây nhỏ mà mình từng thích nhất.
Xem đồng hồ thấy gần đến giờ vào học, cậu mới từ tốn quay lại hành lang.

Xung quanh là những bạn học tranh thủ giờ ra chơi để nô đùa, cười nói rộn ràng.
Có mấy gương mặt thân quen, ai cũng tràn đầy sức sống. Thật tốt.

Tát Tiểu Mô dừng lại dưới bảng tên lớp 11A9.
Nhìn từ cửa lớp vào, là khung cảnh mà cậu vẫn thỉnh thoảng mơ thấy.

Bạn trực nhật đang lau bảng, bảng đen chi chít chữ do thầy Toán để lại.
Giáo viên dạy tiếng Anh tiết tiếp theo thì đang chỉnh giáo án, tiện thể trò chuyện vài câu với học sinh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, khiến không khí lười biếng và ấm áp.

Ánh mắt Tát Tiểu Mô vô thức hướng về phía cuối lớp, chỗ ngồi gần kệ sách và tủ đồ.

Ủa? Người luôn ngồi yên học bài – Khắc Tế – sao lại không có ở đó?

Cậu bước vào lớp, nhìn trái ngó phải, nhưng vẫn không thấy người đâu.

Đi vệ sinh à?

Cậu kéo tay bạn cùng bàn hiện tại là Mục Bác Thế:
“Bác Thế ! Có thấy Khắc Tế đâu không?”

Mục Bác Thế đang mải tám chuyện với bạn nữ bên cạnh, lơ đãng lắc đầu:
“Không để ý.”

Tát Tiểu Mô lại chạy ra cuối lớp nhìn thử.
Tập bài tập của Khắc Tế vẫn còn mở trên bàn, nhưng chưa viết chữ nào cả.

Kỳ lạ thật.

“Đi đâu rồi nhỉ…” – cậu lẩm bẩm.

Chuông vào lớp vang lên, phía sau truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

Thôi vậy, giờ bọn họ đã trở về mối quan hệ chẳng hề có điểm chung nữa rồi.

Cậu đang định quay về chỗ ngồi thì cổ tay bị ai đó nắm lấy.

Khắc Tế thời niên thiếu không hay cười, thích ở một mình, trên người luôn toát ra cảm giác xa cách khó gần.

Mỗi lần ánh mắt đẹp đẽ nhưng vô cảm kia nhìn về phía mình, Tát Tiểu Mô đều cảm thấy tim như bị đánh trống.

Ánh mắt ấy khóa chặt cậu, hòa cùng tiếng tim đập rõ ràng, khiến Tát Tiểu Mô chẳng thể khống chế bản thân mà đắm chìm—
Một lần nữa, rơi vào vòng xoáy của mối tình đơn phương ấy.

Lúc này, ánh mắt của Khắc Tế không còn lạnh lùng nữa, mang theo vài phần sốt ruột.
"Em..." Tát Tiểu Mô ngẩn ra nhìn Khắc Tế, không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên chủ động đụng chạm mình như vậy, hơn nữa, cảm xúc của Khắc Tế cũng rất khác thường.
Theo ấn tượng, vào thời điểm này Khắc Tế chưa từng có dao động cảm xúc.
"Tại sao lại không làm bạn cùng bàn với anh?" Khắc Tế lạnh lùng hỏi.
?
Năm đó sống chết không chịu làm bạn cùng bàn với mình là ai cơ chứ!
"Giáo viên nói rồi, hai chúng ta không phù hợp." Tát Tiểu Mô né tránh ánh mắt anh.
"Không phù hợp chỗ nào?"
"...Chiều cao."
"Giáo viên nói như vậy mà em đã thỏa hiệp rồi, những quyết tâm trước đây của em đâu hết rồi?"
???
"Em đã hứa với anh, sẽ làm bạn cùng bàn với anh, sao lại có thể nuốt lời?"
Khắc Tế với vẻ mặt nghiêm túc trách cứ, khiến Tát Tiểu Mô choáng váng luôn.
Chỉ trong vài phút mà Khắc Tế nói chuyện với cậu, đã bằng lượng lời nói của mấy tháng trước cộng lại.
"...Xin lỗi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi và cậu làm bạn cùng bàn chỉ ảnh hưởng đến việc học của nhau, coi như tôi chưa từng nói đi." Tát Tiểu Mô không nhìn anh nữa, có chút không vững vàng nói.
"Chưa từng nói?" Sắc mặt Khắc Tế lập tức trầm xuống.
Lực tay bất ngờ siết chặt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Tát Tiểu Mô đau, chỉ là có một cảm giác bị khống chế chặt chẽ.
Biểu cảm trên mặt Khắc Tế khiến Tát Tiểu Mô thấy khó hiểu.
Giận rồi?
Vì mình không muốn làm bạn cùng bàn với anh?
Chẳng lẽ, chính là kiểu "thứ không có được mới là thứ đáng quý"?
Tư duy của học bá, cậu không hiểu.

"Sắp vào học rồi, bạn học Khắc." Tát Tiểu Mô cố gắng rút tay mình ra, nhưng Khắc Tế vẫn không động đậy.
"Đi với anh đến văn phòng."
"Đến làm gì?"
"Đổi chỗ."

Năm phút sau khi vào lớp, các bạn học lớp 11A9 chứng kiến hai kỳ quan lớn.
Một, học bá Khắc Tế – người chưa từng đi học muộn hay về sớm – lần đầu tiên đến lớp muộn năm phút.
Hai, sau khi xin lỗi giáo viên tiếng Anh, Khắc Tế đi thẳng đến bên cạnh bàn của Tát Tiểu Mô, nâng bàn học của cậu lên một cách vững vàng, mang đến phía sau. Sau đó lại quay trở lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, nhấc ghế của Tát Tiểu Mô mang đi.
Mà Tát Tiểu Mô – vốn là fan nam số một của anh, đáng lẽ nên vui mừng – lại chỉ đỏ mặt, đứng bên cạnh với biểu cảm phức tạp, nhìn Khắc Tế hành động một cách trôi chảy như nước chảy mây trôi.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục học nào." Giáo viên tiếng Anh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vỗ tay, dẫn học sinh tiếp tục đọc bài.
Tát Tiểu Mô như mất hồn ngồi xuống chỗ ngồi mới của mình. Cậu chỉ cao một mét bảy, ngồi ở đây thật sự rất gượng ép.
Tát Tiểu Mô nhìn từng cái đầu nhỏ phía trước, đối diện với bảng đen mà than thở.
Thị lực không phải vấn đề, chiều cao mới là vấn đề chết người.
"Ngồi thẳng lên một chút." Khắc Tế vỗ vỗ lưng cậu.
"Hử?" Tát Tiểu Mô nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Thấy Tát Tiểu Mô không nhúc nhích, Khắc Tế trực tiếp kéo cậu lên nhẹ nhàng, đặt hai miếng đệm dày lên ghế của cậu.
Ngay lập tức, tầm nhìn của Tát Tiểu Mô được nâng lên sáu bảy phân.
Nhìn bảng đen cũng không còn khó khăn nữa.
Khắc Tế lại giúp cậu điều chỉnh chiều cao của bàn học: "Thế này được không?"
"Có... có thể." Được chăm sóc chu đáo như thế khiến Tát Tiểu Mô mừng đến phát hoảng.
Khắc Tế khẽ chạm mũi: "Vậy thì chăm chỉ nghe giảng đi, bạn cùng bàn mới của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play