“Đến đó làm gì?”

“Ba mẹ tôi đi công tác, bảo tôi đến nhà dì cả ở.”

“Ở đâu?”

“Khu nhà vườn Khải Thụy.”

“Từ trường đến đó phải mất một tiếng đồng hồ.”

“…Thôi, tôi bắt taxi đi, không cần mượn xe cậu nữa.”

“Không được đi.” Khắc Tế không hề do dự, thẳng thừng từ chối.

Tát Tiểu Mô nhìn vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống của anh, không hiểu vì sao người này lại không vui nữa rồi.

“Đừng đi, trời tối quá, không an toàn.” Khắc Tế dịu giọng khuyên nhủ.

Tát Tiểu Mô do dự, thật ra cậu cũng không muốn chạy xa như vậy, nếu là trước kia, cậu đã sớm líu ríu chạy theo Khắc Tế rồi.

“Gọi điện cho dì cả của em đi, tối nay em đến nhà anh.” Khắc Tế để lại một câu, rồi rời khỏi lớp đi lấy xe.

Nhà Khắc Tế cách trường rất gần, đi bộ cũng có thể về được, chiếc xe để trong nhà xe hầu như chỉ làm cảnh, chỉ có Tát Tiểu Mô là luôn nhớ đến nó, ngày nào cũng nũng nịu bắt Khắc Tế đạp xe đưa đón đi học.

Học sinh ngoan nghiêm túc tuân thủ luật giao thông như Khắc Tế mỗi lần đều từ chối chở cậu, cuối cùng, có lẽ vì bị Tát Tiểu Mô làm phiền quá mức, Khắc Tế trực tiếp tặng luôn chiếc xe đạp cho cậu, mặt mũi nghiêm nghị nói: “Có lẽ cậu cần nó hơn tôi.”

Vào khu nhà Khắc Tế, bảo vệ áy náy thông báo rằng khu đang mất điện, phải một lúc nữa mới khôi phục lại bình thường.

Tát Tiểu Mô ngồi phía sau bật đèn pin giúp Khắc Tế, xe đạp len lỏi giữa một vùng tối đen, hai bên là những tòa nhà cao tầng, mang đến cảm giác áp lực khó tả.

Tát Tiểu Mô có hơi sợ, một tay bất giác đặt lên eo Khắc Tế.

“Đừng sợ.”

“Ừ.”

Sau khi dựng xe xong, Khắc Tế chủ động nắm lấy tay Tát Tiểu Mô, dắt cậu lên lầu một cách vững vàng.

Thang máy không dùng được, may mà nhà Khắc Tế ở tầng hai, leo cầu thang cũng không quá vất vả.

Nhà Khắc Tế có tích trữ nguồn điện dự phòng, anh bật đèn phòng khách lên, ra hiệu cho Tát Tiểu Mô cứ ngồi tự nhiên, rồi đi vào nhà vệ sinh kiểm tra xem nước còn dùng được không.

Tát Tiểu Mô ngồi trên sofa mở cặp, đang xem quyển sổ ghi chép Khắc Tế đưa, công thức trước mắt đột nhiên bị bóng tối bao trùm.

Tát Tiểu Mô hoang mang nhìn quanh, đưa tay ra không thấy ngón.

“Khắc Tế?”

“Anh đây, không sao đâu.” Khắc Tế bật đèn pin lên, soi sáng đoạn đường dưới chân, từ nhà vệ sinh bước ra.

“Chuyện gì vậy?”

“Hàng xóm bên cạnh là nhà khoa học, chắc là không đợi được có điện lại tự nghịch gì đó, làm nguồn điện dự phòng của nhà anh cũng bị ảnh hưởng rồi.”

Lời Khắc Tế vừa dứt, chuông cửa liền vang lên.

Khắc Tế mở cửa, nói vài câu đơn giản với người kia.

“Xin lỗi nhé em học sinh nhỏ.” Hàng xóm tỏ ra rất áy náy.

“Không sao.” Khắc Tế lịch sự đáp.

Khắc Tế từ từ ngồi xuống bên cạnh Tát Tiểu Mô, sờ soạng trên bàn trà một lúc, tìm được chiếc đèn quả quýt, chạm vào bật sáng nó.

Ánh đèn cam dịu nhẹ bao phủ lên hai người, Tát Tiểu Mô nghe hơi thở nhè nhẹ bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Sau khi bọn họ sống chung, Khắc Tế gần như ngày nào cũng làm thêm giờ.

Có một ngày, nhà họ cũng từng bị mất điện đột ngột như vậy.

Tát Tiểu Mô cố kìm nỗi sợ trong lòng, không dám làm phiền Khắc Tế, chỉ đăng một dòng than vãn lên mạng xã hội.

Tối hôm đó, Khắc Tế đã từ công ty chạy về lúc bảy giờ rưỡi.

Khắc Tế chỉ ngồi với cậu trên sofa, không làm gì cả.

Ai cũng nói, sự lạnh lùng của Khắc Tế luôn khiến người khác như bị đẩy ra xa nghìn dặm.

Nhưng Tát Tiểu Mô vô tình lại nhìn thấy được nội tâm mềm mại dưới vẻ mặt lạnh băng đó.

Biết Tát Tiểu Mô sợ bóng tối, Khắc Tế không nỡ để cậu một mình bị bóng đêm nuốt chửng.

Hiện giờ, Tát Tiểu Mô nửa nằm trên sofa, ngữ điệu tùy ý hỏi: “Cái người hàng xóm kia thường xuyên gây sự cố vậy sao?”

Khắc Tế không nhìn rõ biểu cảm của cậu, quay đầu lại nhìn chiếc đèn nhỏ, giả vờ không để ý đáp: “Ừ.”

“Cũng không biết khi nào mới có điện lại.” Tát Tiểu Mô nhàm chán duỗi người, giang tay vươn vai.

“Chúng ta… trò chuyện một lát đi.”

“Hả? Nói gì?”

Khắc Tế rất ít khi chủ động nói lời như vậy, Tát Tiểu Mô – người đã quen với việc moi hết đầu óc tìm đề tài để quấy rầy Khắc Tế – nhất thời không biết nên mở đầu bằng chuyện gì.

“Em sau này muốn làm gì?”

“Tôi hả, muốn làm họa sĩ.”

Nhưng mà chẳng có số đó.

Tát Tiểu Mô không nỡ nói ra nửa câu sau.

Cậu và con đường hội họa ngăn cách bởi hai ngọn núi lớn: một là không có tiền, hai là không có duyên.

Cậu không thể tập trung quá lâu, từng thử vẽ một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng mỗi lần vẽ được nửa chừng thì cảm giác và cảm hứng ban đầu liền biến mất sạch, không thể vẽ tiếp nổi.

“Anh cảm thấy em rất hợp với vẽ tranh,” Khắc Tế nhớ lại bức tranh đầu tiên mình từng thấy Tát Tiểu Mô vẽ, khóe miệng cong lên, “có thể nỗ lực theo hướng này.”

“Nỗ lực thì có ích gì chứ, chẳng thay đổi được gì cả.” Tát Tiểu Mô có chút chán nản nói.

“Có thể.” Khắc Tế có phần gấp gáp nhìn cậu, ánh mắt được ánh đèn chiếu sáng, trong đó ánh lên một sự kiên định mà Tát Tiểu Mô chưa từng thấy bao giờ.

“Em nhất định có thể thực hiện được ước mơ, tin anh đi.”

Tát Tiểu Mô nhìn anh đầy vẻ nghiêm túc, không nhịn được bật cười: “Biết rồi mà.”

“Khắc Tế, cậu sau này muốn làm nghề gì?”

“Nhà thiên văn học.”

“Ai nói trước đó không hứng thú với thiên văn nữa?”

“Anh nghĩ lại rồi, vẫn nên cố gắng một chút.”

Khắc Tế đứng dậy khỏi sofa, đi đến bên cửa sổ sát đất, cúi người nhìn vào kính thiên văn, chỉnh lại kính định vị rồi cố định nó.

“Em muốn nhìn thử không?” Khắc Tế nhẹ giọng hỏi, âm sắc êm tai như dây đàn khẽ lướt qua mặt hồ yên ả, chạm đến tận đáy lòng Tát Tiểu Mô.

Tát Tiểu Mô nhìn Khắc Tế như sắp hòa vào màn đêm, tựa như một thủy thủ bị mê hoặc, bước từng bước đến gần.

Khắc Tế nghiêng người tránh ra một chút, Tát Tiểu Mô tiến đến gần kính thiên văn, hơi cúi người xuống, dùng mắt trái nhìn vào trường nhìn của kính.

Cậu dựa vào chút kiến thức thiên văn ít ỏi học được, nhận ra đó là hai tiểu hành tinh đang dựa sát vào nhau, phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Chúng cách chúng ta tròn một tỷ năm ánh sáng.”

“Xa thật.”

“Ừ.”

“Chúng có tên không?”

“Anh tra rồi, hiện tại vẫn chưa từng bị phát hiện.”

“Trời ạ, ngươi giỏi vậy sao?” Tát Tiểu Mô chân thành thán phục.

Khắc Tế , anh giấu kỹ thật đấy.

Bọn họ quen nhau lâu như vậy, Tát Tiểu Mô đến giờ vẫn không biết người chồng trước của mình đã phát hiện ra một cặp tiểu hành tinh.

Khắc Tế lắc đầu: “Không có.”

“Cậu có viết thư thông báo phát hiện này cho tổ chức thiên văn nào không?”

“Không có ý định đó.”

“Tại sao?”

Khắc Tế nhìn vẻ nghi hoặc của cậu.

Anh thầm trả lời Tát Tiểu Mô trong lòng: Bởi vì anh hy vọng, chuyện này chỉ có chúng ta biết.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tát Tiểu Mô, Khắc Tế cuối cùng vẫn chọn cách trả lời khác: “Quỹ đạo hoạt động của cặp tiểu hành tinh này không ổn định lắm, anh muốn đợi đến khi thu thập đủ thông tin rồi mới công bố.”

Khắc Tế lại tìm dải Ngân Hà để cho Tát Tiểu Mô xem, Tát Tiểu Mô liên tục trầm trồ.

Đợi có điện lại, Khắc Tế lục trong tủ ra vật dụng sinh hoạt và một bộ đồ ngủ mới, đưa cho Tát Tiểu Mô.

Tát Tiểu Mô lần lượt nhận lấy, nhìn lướt qua cỡ đồ ngủ, vậy mà đúng là size 170.

“Hồi trước lỡ mua nhỏ một bộ.” Khắc Tế không tự nhiên gãi mũi, giúp cậu bày biện đồ rửa mặt.

“Vừa khít luôn, cảm ơn cậu.” Tát Tiểu Mô ôm quần áo vào nhà vệ sinh.

Trên bệ rửa mặt, sữa rửa mặt được xếp ngay ngắn, hai bộ ly súc miệng, bàn chải và gương nhỏ.

Không khác gì bố trí khi bọn họ đã kết hôn.

“Haizz…” Cậu khẽ thở dài.

Tát Tiểu Mô không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự đã quen với việc sống chung một mái nhà với Khắc Tế.

Cậu quen với việc được Khắc Tế chăm sóc chu đáo, chẳng phải lo nghĩ gì cả.

Cảm giác không nỡ cứ thế ngấm vào máu, khiến cậu chẳng thể dứt ra khỏi mối tình này.

Khắc Tế, nếu như trước kia anh có thể đối xử tốt với tôi như bây giờ, tôi chắc chắn có chết cũng không buông tay đâu.

Thôi được rồi, mình chết một lần rồi, sống lại rồi mà vẫn không thoát khỏi sợi dây tơ mệnh, vẫn cứ bám lấy Khắc Tế, được anh chăm sóc.

Vì đang là tháng Mười Một, thời tiết rất lạnh, con người không dễ ra mồ hôi, hôm nay cũng không đến lịch tắm của Tát Tiểu Mô, cậu chỉ rửa mặt đơn giản một chút rồi nhanh chóng mở cửa đi ra.

Khắc Tế đứng ở cuối phòng khách, nghe thấy tiếng động, chưa kịp cất đi thứ trên tay, một tia lửa lóe lên nơi bên cửa sổ, sáng rồi lại tắt.

“Tôi rửa mặt xong rồi, cậu…” Tát Tiểu Mô nhìn anh, khựng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play