Cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa Tát Tiểu Mô và Khắc Tế chỉ kéo dài được một năm.

Ngay cả cái gọi là “thất niên chi dương” cũng chưa kịp chạm tới.

Nếu không phải vì chuyện đó, Tát Tiểu Mô sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.

Cậu từng kiên định với niềm tin rằng, nhất định phải bám lấy Khắc Tế, cậu tin rằng, sự nhiệt tình có thể làm tan chảy băng sơn, sớm muộn gì cũng sẽ đợi được Khắc Tế hoàn toàn mở lòng với mình, không còn lạnh nhạt nữa.

Được kết hôn với một người ưu tú như vậy, năm xưa có biết bao người ghen tỵ với Tát Tiểu Mô.

Tát Tiểu Mô đã đánh giá cao bản thân.

Tình yêu không được hồi đáp, từng ngày từng ngày tích tụ ấm ức, tủi thân, vo lại thành một mảnh giấy bẩn nhăn nhúm, không ngừng tạo áp lực lên trái tim đang đập rộn ràng, khiến người ta nghẹt thở.

Khi cậu nhìn thấy Khắc Tế cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác, ghen tỵ, giận dữ và thất vọng cùng lúc dâng trào.

Tại sao anh có thể cười với người khác vui vẻ đến thế, mà đối với mình thì chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng?

“Chúng ta ly hôn đi.”

Trong một phút bốc đồng, cậu đã thốt ra câu mà bản thân từng nghĩ cả đời sẽ không nói.

Lúc đó, cậu không dám nhìn vào mắt Khắc Tế.

Sau một thoáng im lặng, Khắc Tế khẽ nói: “Được.”

Khắc Tế hẳn là cũng thấy nhẹ nhõm lắm nhỉ.

Tát Tiểu Mô vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ như vậy.

Tát Tiểu Mô ngẩn người hồi lâu, không nhận ra bản thân đang ngồi ở vị trí nổi bật trên cao, rất dễ bị giáo viên tiếng Anh phát hiện ra là đang mất tập trung.

“Bạn Tiểu Mô, em hãy nói về điểm ngữ pháp của câu này đi.”

“Hả?” Tát Tiểu Mô đầu óc phiêu du nửa ngày, bị gọi tên bất ngờ, căn bản không biết cô giáo đã giảng tới đâu.

Bạn cùng bàn lập tức viết nhanh một hàng chữ trên bài kiểm tra của mình, đẩy sang cho cậu, Tát Tiểu Mô cúi đầu lướt qua một cái.

“Áp dụng nguyên tắc gần nhất, chủ ngữ là Tom phía trước, nên dùng số ít.” Bài kiểm tra toàn là dấu tick đúng, chỉ có một câu bị viết chú thích bằng bút nước màu xanh lá.

Khắc Tế chỉ vào dòng chữ bên cạnh câu số 9, ra hiệu bảo Tát Tiểu Mô đọc theo.

Tát Tiểu Mô không cầm tờ giấy lên, chỉ xin lỗi giáo viên bằng vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi cô, em không biết.”

“Không sao, ngồi xuống nghe giảng kỹ là được.” Giáo viên tiếng Anh tính tình rất tốt, chưa bao giờ nổi giận, rộng lượng vẫy tay, tiếp tục giảng bài.

Tát Tiểu Mô đẩy bài kiểm tra của Khắc Tế trả lại, lấy bút đỏ ra ghi chú vào bài làm của mình, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc về phía Khắc Tế lấy một cái.

Gì chứ, học bá thì giỏi lắm à? Tôi cần anh giúp chắc?

Còn dám dùng bút nước màu xanh lá nữa! Màu tôi ghét nhất chính là màu xanh lá!

Tát Tiểu Mô giận dỗi chép lại bảng ghi bài, hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh vẫn luôn quan sát biểu cảm của cậu.

Vừa tan học, Khắc Tế còn chưa kịp mở lời với Tát Tiểu Mô, Tát Tiểu Mô đã bật dậy như lò xo, nhường chỗ cho Bạch Thăng.

Bạch Thăng là một học bá khác trong lớp, nếu Khắc Tế là hạng nhất toàn khối thì Bạch Thăng chính là hạng hai.

Hai người học bá có chút đồng điệu, trước khi Tát Tiểu Mô và Khắc Tế ngồi cùng bàn, người Khắc Tế nói chuyện nhiều nhất chính là Bạch Thăng, khác hẳn với sự trêu chọc đơn phương từ phía Tát Tiểu Mô, giữa hai người kia là đối thoại học thuật nghiêm túc.

Thường thì, mỗi khi Bạch Thăng tới tìm Khắc Tế thảo luận bài vở, một khi bắt đầu là phải mất sáu bảy phút, ban đầu Tát Tiểu Mô còn có thể kiên nhẫn ngồi bên nghe, sau đó thì không chịu nổi nữa, để né tránh sự công kích học thuật, cậu chọn cách ra ngoài đi dạo bừa.

Có lần cậu thấy Bạch Thăng mang theo cả xấp đề thi, khí thế bừng bừng, có vẻ như muốn tán gẫu suốt ba ngày ba đêm. Tát Tiểu Mô vẫn chủ động nhường chỗ cho Bạch Thăng, ra cửa sau, đi xuống lầu theo lộ trình cũ vòng quanh sân thể dục.

Ai ngờ trời đang nắng lại đổ mưa, biến cậu thành một chú Samoyed ướt sũng thật sự.

cậu ôm đầu chạy trở lại trong ấm ức, không cẩn thận đâm sầm vào một lồng ngực.

Người kia cũng chạy gấp, đụng mạnh khiến Tát Tiểu Mô hoa mắt chóng mặt.

Dù rất đau, nhưng Tát Tiểu Mô vẫn vội vàng xin lỗi, giây tiếp theo, một chiếc áo khoác phủ lên đầu cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khắc Tế với vẻ mặt đầy lo lắng.

Người bạn cùng bàn vốn luôn chú ý đến vệ sinh sạch sẽ, lúc này tóc bị mưa làm ướt, hơi thở dồn dập, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ trầm ổn thường ngày.

Tát Tiểu Mô không nhớ sau đó hai người về thế nào, nhưng cậu nhớ rõ, cái cơ thể yếu ớt của mình vì bị dính mưa nên sốt li bì.

Sau đó nữa, Bạch Thăng không còn đến tìm Khắc Tế nữa.

Tát Tiểu Mô chỉ nghĩ Bạch học bá thấy áy náy với mình, nên đã gạt bỏ chuyện hôm đó ra khỏi đầu, tiếp tục một lòng một dạ chiếm hữu Khắc Tế, hưởng thụ những khoảng thời gian riêng tư không ai quấy rầy.

Bạch Thăng mỉm cười lịch sự với Tát Tiểu Mô, đang định ngồi xuống.

“Đừng đi.”

Khắc Tế đưa tay ra, giữ chặt lấy Tát Tiểu Mô.

Bạch Thăng sững sờ, nhìn hai người đang giằng co.

Nghe thấy đối phương nói lời giữ chân, tim Tát Tiểu Mô bỗng chấn động, một trận mềm lòng và tủi thân siết chặt trái tim cậu.

Nhưng cậu vẫn kiềm chế bản thân, lạnh nhạt nhìn Khắc Tế nói: “Bạn Khắc, có chuyện gì sao?”

“Anh… anh muốn dạy em tiếng Anh.”

“Nhưng chuyện của bạn học Bạch rõ ràng quan trọng hơn, những chỗ tiếng Anh tôi không hiểu tôi sẽ hỏi thầy cô, cảm ơn cậu.”

“Em quan trọng hơn.” Khắc Tế nắm lấy tay cậu, nhẹ kéo lại.

Bạch Thăng – người đang lúng túng đến mức không biết nên để tay ở đâu – thu lại tập bài tập vừa đặt xuống, cố nặn ra một nụ cười: “Làm phiền rồi, vẫn là để hai người trò chuyện đi.”

Sau đó hắn nhanh chóng thoát khỏi nơi không khí quái dị này.

Tát Tiểu Mô có hơi bực mình ngồi xuống theo lực đạo nơi tay, thấy cậu không rời đi, biểu cảm của Khắc Tế mới dịu đi đôi chút.

“Bạn học Khắc, cậu có ý gì? Có phải cảm thấy thành tích của tôi quá kém không?”

“Không phải, anh chỉ là… không muốn em một mình xuống sân đi dạo.” Khắc Tế vội vàng giải thích.

“Ai… ai nói tôi định đi?”

“Không ai nói cả, anh đoán bừa thôi.”

“……” Ồ, anh đoán cũng chuẩn thật đấy.

“Anh … hiếm khi có bạn cùng bàn, vẫn chưa quen lắm, có lẽ hơi xen vào chuyện người khác, khiến em khó chịu, xin lỗi.”

Khắc Tế cúi đầu, chân thành kiểm điểm.

Tát Tiểu Mô càng bị dọa đến choáng váng.

“Lúc nãy trong giờ học khiến em tức giận, anh không cố ý, anh chỉ muốn giúp em một chút…”

Lời xin lỗi chân thành của Khắc Tế đã thu hút sự chú ý của mấy nữ sinh gần đó, các nàng lần lượt quay đầu nhìn sang bên này, ánh mắt hiếu kỳ đảo qua đảo lại giữa Khắc Tế và Tát Tiểu Mô.

“Dừng! Đừng nói nữa!” Tát Tiểu Mô vội vàng ngăn anh lại, nói tiếp nữa là mấy bạn học khác sẽ nghĩ mình bắt nạt bạn cùng bàn mất.

Ai mà ngờ được cái người vốn là truyền thuyết trong trường – dám cãi lại giáo viên, dám đánh lưu manh ngoài cổng trường – lại đang cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi một tên học tra cao chưa tới mét bảy như cậu chứ!

Thế này ai chịu nổi chứ!!

Khắc Tế, nhân thiết của anh sắp sụp rồi đó!!

“Tôi không có giận, chỉ là không quen có người đối xử với tôi như vậy… Tôi không quen người khác giúp đỡ tôi quá nhiều, tôi rất cảm kích cậu, nhưng sau này vẫn là đừng làm vậy nữa.”

“Ừm.” Khắc Tế nghiêm túc gật đầu.

“Vậy, sau này cậu vẫn nên tiếp tục thảo luận bài với Bạch Thăng nha.”

Khắc Tế lập tức tỏ ra không vui.

“Không muốn.”

“Tại sao?”

“Anh chỉ muốn học với em.”

“……” Học, học cái rắm ấy.

Người đâu mà điên hết cả rồi trời ơi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play