Sau khi chính thức nhận thân phận giáo viên dạy diễn xuất tại công ty giải trí do nhà họ Trình đầu tư, Vy Ân giữ đúng phong thái của một người thầy điềm tĩnh, nghiêm túc và có chuyên môn thực thụ. Dù ban đầu không ai biết đến cô, nhưng chỉ sau vài buổi thực hành, các học viên bắt đầu truyền tai nhau về một giảng viên mới có giọng nói ấm áp, đôi mắt như nhìn thấu tâm can và cách giảng dạy đánh trúng vào điểm yếu của từng người.

Vy Ân không có ý định gây sóng gió. Cô đến đây vì nhiệm vụ, để cản trở nhân vật phản diện Tần Mạn — đại minh tinh đang ngấm ngầm đố kỵ Đường Nguyệt, nữ chính hiện tại, và có ý định khiến cô ta thân bại danh liệt. Nhưng trong khi chưa đụng độ Tần Mạn, cô vẫn giữ đúng vai trò của mình: một giáo viên tận tụy.

Vào một chiều thứ Năm, lớp diễn xuất đón thêm vài gương mặt mới. Trong số đó có Đường Nguyệt – người được hệ thống chiếu sáng trên màn hình trong suốt. Vy Ân ngồi sau bàn, im lặng quan sát.

Hôm đó, Đường Nguyệt mang nét mặt hăng hái và phấn khích. Vy Ân biết lý do. Nam chính Trình Duật đã âm thầm sắp xếp cho bạn gái mình một vai diễn nhỏ trong vở sân khấu cổ trang của nhà hát khu trung tâm – dù chỉ là vai phụ xuất hiện cuối cùng, nhưng màn trình diễn trong chiếc váy cưới đỏ rực đã khiến người xem như nghẹt thở. Đường Nguyệt không chỉ diễn xuất trọn vẹn bi thương lẫn kiêu hãnh, cô còn để lại một dấu ấn như vai nữ chính thật sự của cả vở kịch.

Tin tức ấy đã bắt đầu lan rộng trong giới nghệ thuật. Trình Duật không giấu vẻ tự hào. Anh không đứng trong bóng tối, mà trực tiếp đi cùng Đường Nguyệt trong buổi họp báo nhỏ sau đó – điều mà các cặp đôi trong giới hiếm khi dám làm.

Vy Ân nhìn cảnh tượng ấy qua màn hình hệ thống. Không có cảm xúc ghen tị hay tiếc nuối. Cô biết vai trò của mình là gì.

Sau buổi học hôm ấy, Vy Ân ngồi yên trong phòng giáo viên, ánh mắt dừng lại ở một thông báo mới từ hệ thống:

> “Nhiệm vụ thứ hai của giai đoạn này: Không để Tần Mạn phá hủy con đường phát triển của Đường Nguyệt trong vòng ba tháng. Chấp nhận rủi ro đối mặt trực diện. Cảnh báo: Vận khí nam chính đang tăng vọt. Đề nghị ký chủ giữ kín thân phận.”

…..

Trên đường trở về từ cuộc họp cùng tổ giảng viên, Vy Ân vừa trò chuyện cùng đồng nghiệp vừa bước ngang qua khu phim trường ngoài trời. Nắng đổ xuống bãi cỏ xen lẫn ánh đèn sân khấu, ở giữa là một nhóm người đang tập luyện cho một cảnh quay trong bộ phim cổ trang sắp bấm máy.

Trong lúc định quay gót rời đi, cô bỗng nghe thấy tiếng gắt gỏng:
“Cắt! Lại lần nữa! Cậu đang làm gì thế hả? Không phải đã bảo diễn cho ra cái hồn đoạn đó sao!”

Giọng đạo diễn khá bực bội. Trên sân khấu nhỏ dựng sẵn, một nam diễn viên trẻ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hai mắt hoe hoe nước, đang cầm cây gậy múa có dải lụa đỏ buông dài ở đầu gậy. Trông cậu lúng túng, cúi đầu: “Em xin lỗi… em sẽ cố lại…”

Vy Ân nheo mắt quan sát, đoạn ngước nhìn bảng tên đạo cụ và cảnh quay. Cô khẽ nghiêng đầu với đồng nghiệp bên cạnh: “Là đoạn ‘Hoa khai nhất mộng’, đúng không?”

Người đồng nghiệp kinh ngạc: “Cô cũng biết rõ sao? Tôi còn chưa kịp xem bản chỉnh sửa cuối.”

Vy Ân mỉm cười, bước chậm về phía sân khấu, nhẹ giọng nói:
“Vì tất cả kịch bản đều phải qua tay tổ giảng viên để nắm bắt cảm xúc tuyến nhân vật, còn phải giúp đạo diễn rà lại những chỗ dễ khiến diễn viên sai lệch cảm xúc.”

Thấy cô xuất hiện, nam diễn viên trẻ giật mình. Cậu ta vội cúi đầu:
“Giáo sư Vy! Em… em xin lỗi, em—”

Vy Ân khoát tay nhẹ, giọng điềm đạm:
“Đừng căng thẳng. Em chỉ đang thiếu cảm giác mà thôi.”

Cô ngước nhìn cây gậy lụa trong tay cậu, rồi nhẹ nhàng duỗi tay: “Cho tôi mượn một lát.”

Cậu ta ngập ngừng, nhưng vẫn nhanh chóng trao cây gậy cho cô. Vy Ân cầm lấy, bước chậm ra giữa sân khấu. Ánh sáng chiếu lên người cô – dáng vóc thanh nhã trong bộ sơ mi trắng và quần tây màu khói nhẹ, áo khoác mỏng khẽ lay động trong gió.

“Nhắm mắt lại,” cô khẽ nói, “và tưởng tượng em đang đứng trong một rừng hoa đào nở rộ. Từng cánh hoa rơi xuống quanh vai, âm nhạc trỗi dậy, và em là người duy nhất ở đó.”

Cô xoay người một vòng, cánh tay múa lên, chiếc gậy trong tay cô bay lượn theo từng đường cong mềm mại, lụa đỏ vẽ thành vòng tròn trên không trung như một dải ngân hà chuyển động. Áo khoác mỏng tung bay, gió quét nhẹ, tạo nên một khung cảnh như mộng.

Mỗi bước chân của cô đều nhẹ tựa lông hồng, mỗi lần xoay người là một lần gậy lụa tung bay đúng nhịp cảm xúc – thanh cao, trầm lắng, rồi rực rỡ.

Cả sân trường im phăng phắc. Các trợ lý ngừng tay, đạo diễn ngẩn người. Nam diễn viên ban nãy quên cả chớp mắt.

Một tràng vỗ tay vang lên từ góc xa. Vy Ân dừng lại, cười nhẹ, tay trả lại gậy cho cậu nhóc.

“Em có thể làm được. Đừng chỉ học thuộc động tác. Cảm xúc phải dẫn đường. Nhân vật không múa chỉ vì đẹp. Cậu ta múa vì trong tim còn vương vấn một giấc mộng chưa tàn.”

Nói xong, cô quay người rời đi, để lại sau lưng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, cùng một cảm giác gì đó như hơi thở của sân khấu vẫn còn đọng lại giữa ánh nắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play