---
Ba tháng sau khi học kỳ kết thúc, Vy Ân cuối cùng cũng bước vào giai đoạn làm luận văn tốt nghiệp. Cô không cần phải đến trường, cũng chẳng cần tham gia các lớp học lý thuyết nhàm chán nữa. Thoạt nghe tưởng nhàn hạ, nhưng với một người đang xuyên trong thế giới tiểu thuyết như cô, khoảng “nghỉ ngơi” này lại là khởi đầu cho một nhiệm vụ mới mà hệ thống sắp đặt.
Sáng hôm đó, cô vừa bật điện thoại lên thì giao diện hệ thống trong suốt liền bật sáng trước mắt. Giao diện tự động hiển thị hình ảnh mới nhất mà hệ thống vừa “ghi lại” trong dòng thời gian chính: Trình Tư Thần và Đường Nguyệt đang dạo chơi ở khu triển lãm nghệ thuật ngoài trời. Gió thổi nhẹ, váy trắng tung bay, ánh mắt họ nhìn nhau dịu dàng như cảnh quay trong phim điện ảnh mùa xuân.
Ngay khoảnh khắc đó, một người đàn ông trung niên trong trang phục giản dị nhưng ánh mắt sắc bén xuất hiện. Hắn là đạo diễn danh tiếng, vô tình đi ngang qua và bắt gặp cảnh tượng ấy. Gần như ngay lập tức, hắn lấy máy ghi hình ra, quay lại khung hình của Đường Nguyệt, rồi bước tới đề nghị:
— Cô gái, cô có hứng thú thử sức với điện ảnh không? Tôi đang chuẩn bị một bộ phim mới, cần một vai Bạch Nguyệt Quang – trong sáng, yếu mềm nhưng lại để lại vết thương sâu sắc cho nam chính. Tôi nghĩ... cô rất hợp.
Đường Nguyệt ngỡ ngàng, lắp bắp hỏi:
— Tôi... tôi sao? Tôi chưa từng đóng phim…
— Không sao. Nếu em có cảm xúc thật, không cần kỹ thuật cũng đủ rồi.
Nữ chính tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Vậy là, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, tên tuổi Đường Nguyệt từ một sinh viên bình thường lập tức được truyền thông đào xới lên nhờ thân phận “muse mới của đạo diễn Trình”. Không bao lâu sau, cô chính thức bước chân vào giới giải trí, trở thành “tân thủ bạch liên hoa” được nâng đỡ bởi đạo diễn, truyền thông và… ánh hào quang của nam chính.
Vy Ân nhìn giao diện hệ thống, tay vẫn nhàn nhã cắn bánh snack. Nhưng hệ thống không để cô yên được lâu.
> [Cảnh báo nhiệm vụ mới]: “Nữ phụ phản diện Tần Mạn – ảnh hậu ba năm liền, người kế thừa của tập đoàn Tần thị, ngứa mắt với nữ chính vì cho rằng cô ta dùng sắc dụ để trèo lên. Trong 3 tháng tới, Tần Mạn sẽ 5 lần 7 lượt hãm hại Đường Nguyệt, dẫn đến scandal, tổn hại danh tiếng, khiến sự nghiệp của nữ chính vừa nhen nhóm đã vụn vỡ.”
Vy Ân nhướn mày:
— Cái quái gì… Đây không phải cốt truyện chính cơ mà?
> “Bắt đầu từ thời điểm nữ chính bước vào giới giải trí, cốt truyện bước sang một nhánh ẩn. Tần Mạn là nhân vật khóa phản diện cấp cao, được che giấu trong hệ thống cũ.”
— Vậy là lại đến lượt tôi... — Cô thở dài, nhưng ánh mắt lóe lên ánh cười — Thân phận lần này là gì? Đừng nói là lại làm thực tập sinh nhé?
> [Phân bổ thân phận]: Cô sẽ vào vai “Giảng viên dạy diễn xuất”, người được công ty giải trí dưới quyền Trình Tư Thần mời về để đào tạo lớp diễn viên mới. Đây là thân phận hợp pháp, có giấy tờ chứng minh, quyền hạn cao hơn Tần Mạn ít nhất 2 cấp trong cấu trúc công ty. Cô có thể dùng danh nghĩa chuyên môn để gây ảnh hưởng đến các đoàn làm phim, và có thể tự do ra vào khu vực quay phim, thử vai và nội bộ công ty.
— Ồ? Được đấy. Lần này tôi có thể đánh thẳng vào bên trong hệ thống công ty rồi nhỉ?
> “Đúng vậy. Nhưng xin nhắc nhở: cha của Tần Mạn là Tần Thế Ngôn – cổ đông lớn thứ hai của công ty, có quyền hạn phủ quyết cấp cao. Động tới cô ta, cô cần cẩn thận từng bước.”
Vy Ân mỉm cười, ánh mắt lạnh đi vài phần.
— Càng vui hơn chứ sao.
Cô đứng dậy, rút trong tủ ra một bộ vest đơn giản màu đen – phong thái chuyên nghiệp, nghiêm túc, nhưng bên trong vẫn là trái tim đang nhảy nhót vì sắp được “ra sân khấu lớn”.
“Bắt đầu chuyển đổi thân phận. Hệ thống đang làm giả hồ sơ ‘Giảng viên Vy Ân – cử nhân ưu tú từ Học viện Điện ảnh Quốc tế’. Tỷ lệ nghi ngờ: 1.7%. Cô có thể ra mắt trong buổi kiểm tra diễn xuất sáng mai.”
Cô bật ngón tay:
— Được rồi. Để xem, “Bạch Nguyệt Quang” sẽ vượt qua “Ảnh hậu” kiêu ngạo thế nào. Nhưng trước hết, tôi cần dạy cho lũ tiểu minh tinh mồm mép kia biết thế nào là... diễn xuất thật sự.
______
Trụ sở công ty giải trí Tinh Diệu là một tòa cao ốc chọc trời nằm giữa trung tâm phồn hoa. Cửa kính trong suốt phản chiếu ánh nắng ban trưa, từng nhân viên ra vào đều mang theo dáng vẻ khẩn trương và chuyên nghiệp.
Vy Ân bước vào sảnh lớn trong bộ vest xám nhạt phối sơ mi trắng, tóc buộc gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Ánh mắt cô bình tĩnh, bước chân trầm ổn khiến vài nhân viên mới còn tưởng là tổng giám đốc phái nữ nào đó tới kiểm tra nội bộ.
Trong lớp học diễn xuất…
Cô giáo Vy Ân xuất hiện trong bộ váy dài màu xám tro, gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có khí chất khiến cả lớp nín lặng. Không ai nghĩ một người chỉ mới ngoài hai mươi lại có thể sở hữu ánh mắt từng trải và phương pháp giảng dạy đậm tính cá nhân đến thế.
“Diễn xuất không phải là việc bạn học thuộc một biểu cảm, mà là bạn hiểu nhân vật. Không phải bạn gào khóc là ra nước mắt, mà là trong lòng bạn có thứ gì đó thật sự muốn bùng nổ.” – cô nói, rồi dùng chính bản thân mình diễn lại một đoạn trong kịch bản – khiến các học viên nín thở, rùng mình, thậm chí có người đã khóc.
Nữ chính ngồi ở hàng ghế thứ ba, mở to mắt nhìn cô giáo trẻ. Lúc Vy Ân bắt gặp ánh mắt ấy, cô hơi mỉm cười. Hệ thống vang lên:
> [Nhiệm vụ phụ: Tạo sự ảnh hưởng tích cực đến nữ chính trong nghề nghiệp – khởi động.]
--
Vì Tần Mạn là một minh tinh đã nổi tiếng, cô ta không bắt buộc phải tham gia lớp học. Tuy nhiên, tin đồn về một nữ giáo viên mới chỉ trong một buổi đã làm rung chuyển toàn bộ giới đào tạo nội bộ – bắt đầu lan tới tai Tần Mạn.
Còn Vy Ân – cô từng bước chạm đến từng học viên, giúp họ mở ra những giới hạn cảm xúc. Cô không dùng danh tiếng, không cố tỏ ra cao ngạo hay lấn át ai, càng không nhúng tay vào tranh chấp giới giải trí. Chỉ đơn giản là... khi cô diễn, không ai có thể không nhìn.
Và nữ chính, lần đầu tiên cảm thấy… bản thân thật sự muốn học, muốn tiến bộ, không phải để nổi tiếng, mà là để trở nên xứng đáng với một ai đó trong lòng mình.