Trước mắt là một khoảng trắng mênh mông, vô thanh vô ảnh, không có đất cũng không có trời. Thỉnh Vy Ân đứng lơ lửng giữa hư không, quanh người là các dải ánh sáng lập lòe như những sợi mã code đang tải dữ liệu.
Hệ thống 404 thông báo bằng giọng máy đều đều:
> “Tải dữ liệu thế giới [01-MODERN-GL]… hoàn tất.”
“Thân phận ký chủ: Người qua đường số 3.”
“Mục tiêu nhiệm vụ: Hỗ trợ ghép cặp nam nữ chính, điều chỉnh lại quỹ đạo cốt truyện bị lệch.”
“Thời gian lưu trú: Tối đa 60 ngày. Cấm tự ý tiết lộ thân phận hành giả. Mọi hành vi thay đổi cốt lõi tuyến truyện sẽ bị xử phạt.”
Cô cau mày:
> “Tôi chỉ là người qua đường thôi mà? Thế mà hệ thống cũng bắt làm mối ghép đôi à?”
Hệ thống lặng thinh như không muốn tranh luận. Chỉ một giây sau, ánh sáng bao quanh cô bỗng nổ tung, như có ai nhấn nút chuyển cảnh—
—
RẦM!
Thỉnh Vy Ân ngã dúi xuống mặt đất, trán đập nhẹ vào một cột đèn ven đường. Cô ôm trán kêu "ui" một tiếng, chưa kịp ngẩng lên thì hệ thống đã réo tiếp:
> “Trang phục đã cài đặt. Túi xách bên phải có CMND, thẻ sinh viên, vé tàu và 87.000 đồng. Chúc may mắn!”
Cô đảo mắt nhìn bộ dạng mình: áo thun trắng cũ, quần bò bạc màu, đôi sneaker đã sờn. Mặt không trang điểm, tóc buộc cao lòa xòa vài lọn bên má. Nhìn chuẩn một sinh viên tỉnh lẻ mới lên thành phố – không hề nổi bật.
Gió chiều nhẹ thổi.
Thỉnh Vy Ân đứng lên, phủ bụi trên quần áo. Quanh cô là khung cảnh hiện đại: đường phố đông đúc, xe cộ tấp nập, bảng quảng cáo nhấp nháy tên những thương hiệu xa lạ.
Cô lẩm bẩm:
> “Bây giờ phải chờ nhân vật chính xuất hiện… Chỉ là cô gái đi lạc và anh trai lạnh lùng đến đón…”
Vừa dứt lời, thì một cô gái nhỏ nhắn chạy loạng choạng tới, dáng vẻ bối rối, ánh mắt hoang mang. Cô ấy mặc váy trắng đơn giản, mắt đỏ hoe như vừa khóc. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Vy Ân – người duy nhất không vội vã.
> “Chị… cho em mượn điện thoại được không? Em bị lạc, điện thoại hết pin…”
Vy Ân: “…”
Hệ thống:
> [Tình huống mốc bắt đầu: “Cho mượn điện thoại”. Xin hãy phối hợp.]
Cô chậm rãi rút điện thoại ra khỏi túi áo, đưa tới.
> “Cầm đi, đừng gọi ai bán bảo hiểm là được.”
Cô gái kia vội gật đầu, líu ríu cảm ơn.
> “Em gọi cho anh ấy… anh sẽ tới ngay…”
Vy Ân nghiêng đầu, nhìn theo dáng vẻ lúng túng của đối phương. Lòng cô dửng dưng, nhưng hệ thống lại réo lên:
> [Tăng tiến trình nhiệm vụ +3%.]
Không bao lâu sau, tiếng động cơ vang lên. Một chiếc xe màu đen bóng loáng trượt đến ven đường. Cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn trong bộ âu phục bước xuống.
Đúng như mô tả từ hệ thống – Trình Tư Thần, nam chính của thế giới này.
Anh không nói lời dư thừa. Chỉ cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai cô gái rồi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào xe.
Trước khi rời đi, anh dừng lại một giây, liếc sang Vy Ân. Ánh mắt ấy lạnh lùng mà sâu xa, thoáng có chút nghi hoặc.
> “Cảm ơn cô.”
Cửa xe đóng sầm lại. Xe rời đi như một làn gió.
Vy Ân chớp mắt, sau đó…
> “Cảm ơn xong không trả điện thoại à?”
Cô cúi đầu nhìn chiếc máy cũ vẫn nằm trong tay, chép miệng.
“Ồ, trả rồi. Tiếc ghê, tôi tính đòi phí dịch vụ nữa chứ.”
Hệ thống:
> [Điểm đánh giá hài hước +1. Đề nghị giữ thái độ ổn định.]
Vy Ân cười khẩy, đút điện thoại vào túi.
> “Rồi, giờ tôi đóng vai người qua đường nổi tiếng thế nào đây?”
--
Cơn gió buổi chiều đã dịu bớt, đường phố lên đèn, và người đi bộ càng lúc càng đông.
Thỉnh Vy Ân đứng cạnh cột đèn giao thông, vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ thì chợt… một luồng dữ liệu ào ạt ập vào đầu cô như bị tạt cả xô nước tin tức:
> [Cập nhật ký ức thân phận.]
[Thân phận hiện tại: Sinh viên năm hai – Khoa Văn hoá học – Đại học Ninh Thành.]
[Tiết học bắt buộc buổi tối: Lịch sử mỹ thuật đại cương. Giảng viên: Trác Bình – nổi tiếng khó tính, điểm danh chính xác từng tên.]
Cô trợn mắt.
> “Chuyện gì vậy? Tôi tưởng mình là người qua đường cơ mà?”
Hệ thống 404 thản nhiên như không có lỗi:
> “Người qua đường cũng cần căn cước rõ ràng. Cô là người qua đường có học thức.”
“Đề nghị lập tức đến trường, tránh gây ra sự kiện dị thường (bị đánh rớt môn).”
Thỉnh Vy Ân thở ra một hơi, vác ba lô cũ trên vai, rảo bước về phía trạm xe buýt gần nhất. Trên lưng cô, mặt trời dần chìm xuống những nóc nhà.
—
Ký túc xá sinh viên nằm sau dãy phòng học cũ, có tiếng ve kêu lạc lõng cuối mùa hè. Khi cô bước vào phòng, một bạn cùng phòng ngẩng đầu khỏi laptop, nhướn mày:
> “Ê, Vy Ân, hôm nay cậu không định đi học à? Lớp bắt đầu lúc 6h30 đó!”
Thỉnh Vy Ân khựng lại một chút, rồi đáp trơn tru:
> “Tui đi chứ. Tui chỉ đang… thiền một chút để chuẩn bị tinh thần.”
Cô gái nọ nhíu mày:
> “Cậu thiền kiểu gì mà gương mặt như người mới thoát xác vậy?”
Cô cười khan, nhanh chóng mở tủ, lấy giáo trình cùng một cuốn vở nhăn nheo. Hệ thống kịp thời báo:
> [Bạn cùng phòng: Phùng Lộ Lộ – vai trò: nhân vật nền. Chức năng: bình luận viên kiêm đẩy plot nhẹ.]
Thỉnh Vy Ân liếc sang cô bạn vẫn đang nhìn mình dò xét, thì thầm trong đầu:
> “Tôi biết rồi, người này là loại nhân vật hay nhắc người khác nhớ đi học, xong sẽ hóng biến trong đời người ta.”
Hệ thống:
> [Chuẩn.]
—
Phòng học số 402.
Một không khí nghiêm túc bao trùm: giảng viên đang chỉnh micro, sinh viên cắm cúi nhìn bảng, bàn ghế vang lên tiếng loạt xoạt vội vã. Cô vừa kịp ngồi xuống chỗ sát cửa sổ thì điểm danh bắt đầu.
> “Thỉnh Vy Ân.”
“Có ạ!”
Cô đáp lớn như quân đội, khiến một dãy phía trước ngoái lại nhìn. Thầy Trác Bình nheo mắt:
> “Mới học mà đã hăng thế, tốt.”
Sau phút hỗn loạn ban đầu, lớp chìm vào tiếng giảng khô khan về các thời kỳ mỹ thuật Đông – Tây. Thỉnh Vy Ân chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, đầu óc lại trôi về chuyện cũ.
> “Nam nữ chính đã gặp nhau rồi, chắc sớm muộn gì cũng làm hoà.”
“Còn tôi thì… đang học lịch sử hội hoạ trong khi là người xuyên không.”
Hệ thống lạnh lùng nhắc:
> [Hành giả không được phép bỏ vai.]
Thỉnh Vy Ân cau mày:
> “Biết rồi, biết rồi…”
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại cô rung nhẹ – là tin tức nóng hổi trên diễn đàn trường:
> [Bắt gặp hot boy giới tài chính xuất hiện ở cổng trường Ninh Thành! Có liên quan gì đến hot girl mạng xã hội mấy ngày qua không?]
Cô chớp mắt, lòng hơi lạnh đi một nhịp.
> “…Tên tổng tài kia… đến trường làm gì?”