Lúc này Cô mới thở nhẹ, tụ mình ngồi xuống ghế sofa mềm mại, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Ở đây cô có tất cả, nhưng lại không có thứ quan trọng nhất, sự tự do thực sự.
Nhìn hào nhoáng nhưng thực ra để giảm lỏng, cô cũng không rãnh đi quấy phá kiểu đó, bọn họ có sợ cũng là chuyện thừa thôi.
Cầm điện thoại trên tay, gọi cho ba mẹ báo bình an, xong xui lại mở ra danh bạ, nhắn tin cho Hàn Vi Vi:
“Vi Vi à, mình đã đến thành phố A an toàn rồi nhé. Mọi thứ ở đây đều ổn, dù hơi xa lạ nhưng mình ổn!”
Không mất nhiều thời gian, điện thoại vang lên tiếng trả lời của Hàn Vi Vi:
“An toàn là được rồi, Mình nhớ cậu quá, nhất định sau khi cậu ổn định chỗ ở, đợi mình đi công tác về
mình sẽ bay qua thăm cậu ngay. Giữ gìn sức khỏe, cậu đừng làm việc quá sức đấy!” Hàn Vi Vi không hỏi cô có gặp được chồng cô chưa, khoong dám hỏi, cô sợ Tư Như Hân buồn, thầm nghĩ, kết hôn còn không gặp thì bây giờ dễ dàng gì…. Vì vậy chỉ có thể dặn dò một số thứ rồi thôi.
Đọc tin nhắn, Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt Tư Như Hân, cảm thấy lòng ấm áp hơn rất nhiều khi nhận được sự quan tâm của bạn thân. Dù có cô đơn đến đâu, ít nhất còn có những người bạn bên cạnh để cô gửi gắm tâm sự.
Cô vào phòng, xếp đồ ngay ngắn, giường ngủ kingsize mềm mại, Tư Như Hân đã có chút suy nghĩ bản thân cô như công chúa, ngoài quần áo cô mang theo thì trong tủ đã treo đầy quần áo mới tinh, đầy thương hiệu đắt tiền, kính đáo đến sexy, có lẽ quản gia Hứa không biết sở thích của cô. Cô lật xem thử, có mấy bộ khá to đối với cô, còn bao nhiêu tương đối ổn vừa vặn.
Có tinh tế cũng sơ sài…
Cô không biết bằng cách nào mà bọn họ mua những bộ đồ này dựa trên kích cỡ như thế này~~
Phía dưới là kệ giầy, cũng như thế, mọi thứ đều là hên xui…
Thật qua loa…
Cô chẳng húng thú xem nữa, vội đóng tủ lại, quần áo của cô vẫn là chân ái…
Tối đó, lại một lần nữa bị sốc với độ choáng ngợp của bữa tối nhà giàu, có giúp việc, có người quét dọn, bọn họ hỏi cô muốn ăn món truyền thống hay món tây rồi mới dọn món.
Cô chọn món ăn Trung Quốc.
Món cuối cùng được bưng lên,tất cả đồng loạt lui xuống, chỉ còn mình cô người trước bàn ăn choáng ngợp trố mắt nhìn.
Người nhà giàu đều như vậy sao?
Món ăn rất ngon, tuy nhiên chỉ anh một mình, hết hứng thú ăn uống Tư Như Hân chỉ ăn vài ba miếng xong gọi người bưng xuống dưới.
Quản gia lại đến tận phòng cô để trao đổi thêm một vài thông tin cần thiết về cuộc sống mới, nhắc cô rằng, mặc dù đây là nơi ở của cô nhưng tuyệt đối không được tùy tiện mời người ngoài vào, đặc biệt là những người không rõ thân phận.
ông ấy nói giọng điềm đạm, dặn dò cẩn thận.
Tư Như Hân gật đầu, cảm thấy đôi phần yên tâm hơn. Tất nhiên cô hiểu quy luật sống như thế nào mà.
Ban đêm cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa, vườn hoa treo ánh đèn phản chiếu lung linh, xa xa những toà nhà chọc trời hiện lên từng chấm nhỏ như những viên ngọc quý giữa màn đêm.
Dần dà, cô nhận ra rằng mặc dù cuộc sống hiện đại tiện nghi và đầy đủ về vật chất, nhưng sự cô đơn và những bí mật vẫn luôn tồn tại phía sau những bức tường cao kia.
Cô không chắc cuộc hôn nhân sau này có hạnh phúc hay không, nhưng trước mắt sẽ có ly hôn trong tương lai, không ở cô mà ở đối phương.
Cô gối đầu trên cánh tay, suy nghĩ sâu xa.
Ba mẹ nói đã từng nhìn thấy chồng cô lúc nhỏ, lúc đầu cô có tò mò… cũng là con gái thôi, cũng hy vọng xem được mặt mũi người mình lấy sẽ như thế nào.
Nhưng sau đó cứ mỗi lần bàn chuyện m, đối phương đều để thư ký đi thay mình, kể từ đó cô cũng hết hứng thú.
Không trách đối phương tỏ thái độ như thế, bất chợt kết hôn với một người không biết mặt không tiếp xúc, đã vậy đối phương có điều kiện rất tốt, một người đứng trên đỉnh cao, từ nhỏ đã được mọi người chiều theo ý mình.
Thì cái tính cách đó đương nhiên sẽ xảy ra. Cô cũng không cần đi tìm ngược cho bản thân.
Tư Như Hân suy nghĩ, sau này cố gắng làm việc, sau khi ly hôn sẽ đón ba mẹ lên sống chung, nói gì thì nói, thành phố A cũng là một nơi đáng sống.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng động tâm với ai, không phải là không có người theo đuổi, nhưng từ nhỏ, cô vẫn ưu tiên cho thời gian học tập, Hàn Vi Vi nhiều lần trêu cô không hiểu phong tình, cô cũng cười cho qua, cô nghĩ bạn mình nói khá đúng, cô không có cảm giác tim đập thình thịch thì làm sao có thể yêu đương.
Cứ thế lên đến đại học, cô và Hàn Vi Vi chọn chuyện ng hành khác nhau, cô chọn tài chính, còn Vi Vi chọn nghành y, trước khi đi học, Vi Vi có dặn cô nên mở lòng, bấy giờ đã có thể đọc tiểu thuyết, đã bắt đầu mơ đến bạch mã hoàng tử, nhưng… tiểu thuyết khác với đời thật…
Cô cũng không thất gì hoàn hảo… rồi cứ thế tốt nghiệp, rồi nghe tin kết hôn. Cô thoải mái đồng ý.
Cô chưa kịp vội tưởng tượng cảnh mình sẽ chứng sống với một người đàn ông nó như thế nào, vậy mà giờ lấy chồng rồi.
Cô không ác cảm khi tiếp xúc với chồng tương lại nhưng cô nghĩ cách kiếm tiền nhiều hơn, mục đích để ba mẹ cô dưỡng già.
Kiếm tiền bằng sức của mình… chính đáng.