Phòng họp tầng mười tám, tòa nhà Hằng Tân, tĩnh lặng như một khung hình bị đóng băng.

Ngoài cửa sổ kính sát đất là khung cảnh thành phố chuyển giao giữa chiều và tối, từng tia nắng rơi xuống mái các tòa cao ốc, phản chiếu thành sắc cam nhạt. Trong căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo, chỉ có hai người đang ngồi đối diện nhau, giữa bàn là xấp giấy trắng tinh với hàng chữ đen được in sắc nét.

Một bản đăng ký kết hôn đã có sẵn chứ ký.

Một bản hợp đồng hôn nhân.

Tư Như Hân cúi xuống, chăm chú đọc lại lần cuối. Dù bản hợp đồng chỉ đơn giản là thủ tục xác nhận, cô vẫn giữ thói quen cẩn thận, nhất là với những điều liên quan đến thân phận và trách nhiệm pháp lý.

Bên kia bàn là một người đàn ông trẻ tuổi , ăn mặc chỉn chu, đeo kính gọng vàng, mặt nghiêm nghị đến mức khiến người ta liên tưởng đến luật sư hay quan tòa. Nhưng thực tế, đối phương là thư ký riêng của người mà cô sắp kết hôn — một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt.

Người đàn ông giới thiệu mình là thư ký Dương.

Trong suốt quá trình người đàn ông đối diện vẫn giữ im lặng, ánh mắt sắc bén sau cặp kính mỏng. không mỉm cười, cũng không có biểu hiện gì gọi là thân thiện. Cả quá trình như một giao dịch thương mại giữa hai bên không quen biết.

Mà cũng đúng thôi.

Cô kết hôn với một người đàn ông xa lạ, chưa từng gặp mặt. Một người bị chị em họ đồn là “ông chú lớn tuổi ”, là “người thừa kế lạnh lùng của Dục gia”.” Người đàn ông bí ẩn chỉ nghe tên , báo chí còn không săn lùng được vì ngoại hình quá xấu nên không dám công khai trên phương tiện truyền thông “.

Một người… không hề có mặt hôm nay.

Tư Như Hân đặt bút xuống, ký tên mình vào phần cuối cùng. Cô không ngẩng đầu, nhưng khoé môi lại khẽ cong lên.

“Xong rồi.” Cô nói nhẹ, giọng không hề mang theo cảm xúc tiêu cực nào. Cô cảm thấy vẫn tốt.

Thư ký Dương liếc nhìn chữ ký, sau đó lật qua vài trang xác nhận, cuối cùng gật đầu một cái.

“Cảm ơn cô Tư đã hợp tác. Hợp đồng sẽ được bên pháp lý xử lý và đăng ký theo thủ tục pháp luật trong hôm nay. Từ giờ trở đi, cô chính thức là vợ hợp pháp của ngài Dục.”

Cô gật nhẹ, không bất ngờ, cũng không ngỡ ngàng.

Cô biết chuyện này sẽ đến từ rất lâu rồi. Từ cái ngày ba cô gọi cô vào phòng, ông nhìn cô, nói bằng giọng điềm tĩnh:

“Ba đã hứa gả con cho Dục gia. Đó là hôn ước giữa ông nội con và ông nội họ. Dù chúng ta đã không còn như xưa, nhưng lời đã nói, không thể nuốt lại.”

Dục gia… Cái tên từng khiến giới thượng lưu kính sợ, giàu có đến mức cả thành phố đều phải ngước nhìn.

Cô không yêu. Nhưng cô không ghét.

Ba cô hay nói: “Dù bây giờ Dục gia đã giàu hơn ta gấp trăm lần, ta cũng không thể để con mang danh bội ước.”

Cô hiểu.

Cô không hề biết Dục Hàng là ai. Chỉ nghe người ta đồn, hắn ta là một kẻ lạnh lùng máu lạnh, không tin vào tình yêu, cũng chưa từng cười với bất kỳ người phụ nữ nào.

Cưới một người như vậy… người khác có thể sợ. Cô thì không.

Ít nhất, hắn không cần tình cảm. Cô cũng không cần ràng buộc.

“Phu nhân,” thư ký Dương bỗng lên tiếng, giọng trầm thấp, “ngài Dục hiện tại bận công việc, không thể đến gặp trực tiếp. Nhưng mọi trách nhiệm tài chính và hỗ trợ cuộc sống sau hôn nhân sẽ do tôi phụ trách truyền đạt lại.”

Thư ký Dương chuyên nghiệp, xong công việc bàn giao liền muốn rời đi, có xa cách cũng có sự tôn trọng phải phép khó mà bắt bẻ.

“Không vấn đề.” Cô mỉm cười lịch sự, vẫn lễ phép mà không quá thân thiết.

Thư ký lấy từ cặp ra một phong bì, đặt nhẹ lên mặt bàn.

“Đây là một phần trong điều khoản hỗ trợ hôn nhân: chi phí sinh hoạt tháng đầu, cùng với một căn hộ đã được chuẩn bị sẵn tại thành phố A. Nếu cô có kế hoạch đến đó làm việc, căn hộ sẽ được chuyển nhượng ngay trong ngày. Mọi tiện nghi đều đã có, xin hỏi phu nhân có hài lòng không?”

Hỏi cô có hài lòng không? Đó chỉ là một câu hỏi qua loa thôi, mọi chuyện đã được người chồng không biết mặt của cô sắp đặt, áp đặt cô không có quyền phản đổi và nhân nhượng.

Cô còn nhớ cái ngày khi cô biết tin cô lấy chồng, vừa vặn cô cũng nhận được một tin tốt rằng bản thân đâu phỏng vấn của một công ty lớn thành phố A, khó mà có cơ hội tốt.

Một tin tốt và một tin không quá xấu cũng không tốt,  cô chỉ có một yêu cầu là hỗ trợ cho cô đến thành phố A, không ngờ lại phù hợp như thế.

Đối phương vốn dĩ định nói chuyện nơi ở bọn họ có thể nhượng bộ cho cô ở với ba mẹ, nhưng cô đã quyết định như thế thì vẫn chiều theo ý cô, dù sao đó cũng là một yêu cầu khoong quá đáng.

Tư Như Hân vốn chỉ định nhờ bọn họ hỗ trợ đến thành phố A thôi, nhưng không nghĩ bọn họ lại chu đáo đến vậy, như thể đang bù đắp cho cô kết hôn với một người chồng, làm một phu nhân bù nhìn của gia chủ họ Dục.

Cô chẳng thấy mình có gì đáng thương, thậm chí tên của chồng mình, đến bây giờ cô cô cũng không đi tìm hiểu nó được viết bằng nét nào…. Não chủ động xóa sổ tên hắn ra khỏi đầu, Tư Như Hân liền cảm thấy thư thái.

Có chút áp đặt…
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play