Ghế bọc da mềm mại ôm lấy cơ thể, cửa sổ kính lớn bên cạnh hiện lên bầu trời xanh rộng mở.
Phi công nổ máy, trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng rồi bay lên.
Tư Như Hân ngồi gần cửa sổ, tay nắm chặt dây an toàn. Trên đùi là túi xách, trong đó có chiếc thẻ ngân hàng mà thư ký Dương đưa. Cô không mở ra xem, cũng không định dùng nó ngay.
Cô không muốn nợ ai, nhất là người chồng trên danh nghĩa của mình.
Cô sẽ tự đi làm, tự sống bằng đôi tay của mình. Dù anh ta là tổng tài bạc tỷ, thì cô vẫn là cô, một Tư Như Hân tự do, tự trọng, không dựa dẫm.
Mắt cô nhìn ra ngoài, từng cảnh vật dưới chân dần nhỏ lại. Những ngọn núi xanh, dòng sông uốn lượn, những ngôi nhà thấp thoáng hiện lên mờ ảo như tranh thủy mặc.
Không khí trong cabin phảng phất mùi máy móc, nhưng với cô, đó là mùi vị của sự thay đổi, sự khởi đầu.
Máy bay tiếp tục bay qua những tầng mây trắng xốp, gió lùa qua khe cửa sổ nhỏ thổi tung tóc cô.
Tư Như Hân cảm thấy lòng mình dịu lại.
Cuộc sống mới đang chờ đợi cô, nơi có những cơ hội và thử thách.
Tầm 45p sau~
Hạ cánh ở sân bay riêng của gia đình họ Dục, chiếc trực thăng nhẹ nhàng chạm đất. Đến thành phố A cũng đã 6 giờ chiều.
Một chiếc xe sang trọng đợi sẵn, bên trong đã có người đợi – một trợ lý tiêu chuẩn 5 sao, đề nghị đưa cô về nhà mới.
Tư Như Hân thở dài, chuẩn bị bước vào một cuộc đời hoàn toàn khác. Dù sao, cô cũng đã sẵn sàng để bắt đầu.
Chiếc xe limousine đen bóng lăn bánh êm ru trên con đường dẫn vào khu biệt thự sang trọng mà cô chưa từng được nghe tên trước đó. Tư Như Hân nhìn ra ngoài cửa kính, những hàng cây cao vút với lá xanh mướt dần thay thế cho những tòa nhà cao tầng của thành phố, không gian yên bình khác biệt hẳn với cuộc sống ồn ào náo nhiệt trước đây của cô.
Đến nơi, trước mắt cô là cánh cổng sắt lớn, được chạm khắc tinh xảo, mở ra một khu vườn rộng rãi với bãi cỏ xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, và những con đường đá uốn lượn nhẹ nhàng dẫn đến ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ.
Căn biệt thự hiện lên như một lâu đài hiện đại, mang phong cách kiến trúc châu Âu sang trọng pha chút nét cổ điển, với những cửa kính lớn kéo dài từ tầng trệt đến tầng thượng, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ bên trong khiến nơi đây trở nên ấm cúng giữa màn đêm mờ sương.
Có người đã đợi sẵn trước khi cô vừa xuống xe….
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt điềm tĩnh, lịch sự, dẫn cô đi theo những hành lang lộng lẫy, vừa đi vừa nhẹ nhàng thuật lại lời chồng giấu mặt cuar cô gửi đến:
“ xin chào phu nhân, tôi là quản gia, phu nhân cứ gọi tôi là quản gia Hứa, sau này sẽ là người chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của ngài, ở đây đã có người chuẩn bị mọi thứ từ trước, không cần bận tâm quá nhiều đến chuyện ngoài tầm kiểm soát. Mọi thứ ngài ấy đã lo liệu đầy đủ, phu nhân chỉ cần tập trung vào công việc và giữ gìn sức khỏe.”
Nói đoạn, quản gia Hứa lại đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng đen tuyền, trên đó in tên của cô:“Đây là thẻ ngân hàng mà ngài ấy cấp cho phu nhân. Cứ dùng thoải mái, không phải lo về tiền bạc.”
Nói với cô những lời này, Quản gia này vốn dĩ để giám sát cô thôi, chồng cô, hắn ta sợ cô không an phận.
Và….
Lại thêm một cái thẻ nữa à~ thẻ trước đó cô còn chưa sử dụng, bây giờ lại thêm một cái… hào phóng quá, chỉ chớp mắt Tư Như Hân trở thành phú bà.
Tư Như Hân nhìn chiếc thẻ trong lòng bàn tay, cảm giác nặng trĩu.
“ mời phụ nhân vào xem phòng mình, nếu không hợp ý, tôi sẽ cho người sắp xếp lại “. Không đợi cô hoàn hồn, Quản gia Hứa đã đúng mực lên tiếng.
Căn phòng cô được sắp xếp nằm trên tầng hai, với cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn xanh mát. Nội thất sang trọng nhưng không quá phô trương, tạo cảm giác vừa hiện đại vừa ấm cúng. Một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, trên đó đặt sẵn một chiếc laptop và điện thoại di động, kèm theo vài cuốn sách cô thích đọc.
“ không biết sở thích của phu nhân như thế nào, nên tôi mạo muội sắp xếp, không vừa ý cứ nói với tôi để tôi gọi người khác đến đổi”.
“ không cần, cảm ơn ông, nó quá tốt rồi “. Cô xua tay, cảm ơn Quản gia.
Quản gia Hứa lúc đầu nghiêm mặt, sau rồi mới cười nhẹ:” phu nhân thích là được, vậy tôi lui xuống trước, có gì cứ gọi tôi nhé, hành lý của phu nhân tôi đã gọi người mang vào phòng rồi”.
Ông nói thêm:” nghe nói phu nhân sẽ làm việc, có cần tôi sắp xếp thứ gì không?”.
“ à không không , cảm ơn”. Cô vội từ chối, công việc của cô, cô không muốn ai nhúng tay vào.
“ vậy tôi xin phép”.
Hứa quản gia làm việc quá mức chu đáo. Ông thông báo xong rồi rời đi, trước khi đi còn dặn dò cô một số thứ, cần gì cứ gọi dì giúp việc đang nấu ăn bên dưới bếp.
Sau đó ông đi khuất.