Tòa nhà Đạt Đông, trụ sở cao nhất thành phố A, nổi bật giữa trời xanh với dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng như chính người đàn ông đứng đầu nó – Dục Hàng.
Tầng 66 – văn phòng Chủ tịch tập đoàn Đạt Đông là một không gian yên tĩnh tuyệt đối.
Tiếng bước chân dứt khoát vang lên, cánh cửa kính mờ được thư ký đẩy ra nhẹ nhàng.
Thư ký Lâm– người đã theo Dục Hàng suốt tám năm qua – trong tay cầm một tập hồ sơ, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt thấp thoáng dè chừng.
Thư Ký Dương mới gửi văn kiện này cho anh ta sáng nay.
“Dục tổng, đây là giấy đăng ký kết hôn của ngài và cô Tư. Giấy đã công chứng, vừa được gửi về sáng nay từ phòng công chứng số 2.” Anh cúi đầu, đưa tập hồ sơ tới trước mặt người đàn ông đang ngồi nơi bàn làm việc bằng gỗ mun cao cấp.
Ánh sáng từ cửa sổ sát đất hắt nghiêng, nhuộm lên gương mặt Dục Hàng một lớp sáng nhàn nhạt. Môi mỏng nhạt khẽ nhếch. Hắn chăm chú nhìn vào tập hồ sơ trong tay, trên bàn tài liệu cần ký xếp chồng như núi. Thư ký Lâm nhìn có vẻ hơi ngao ngán.
Hôm nay lại tăng ca rồi…
Người đàn ông không ngẩng đầu.
Bàn tay thon dài đang xoay chiếc bút máy bạc trong lòng bàn tay, nhẹ đến mức gần như không phát ra tiếng động.
Dục Hàng khoác trên mình một chiếc sơ mi trắng không nhăn một nếp, cổ áo không cài nút, lộ ra một phần xương quai xanh nam tính. Áo vest đen treo hờ trên thành ghế da, nơi anh ngồi – lạnh lùng, nghiêm nghị và sắc bén. Không có cà vạt, không cài nút, tùy ý nhưng lại làm người khác cảm thấy người đàn ông này không dễ đối phó.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không liếc mắt vào tập hồ sơ trên tay thư ký Lâm lấy một cái.
“Bỏ đấy.” Giọng nói trầm thấp, lạnh như gió đêm.
“Vâng.” Thư ký Lâm không dám hỏi gì thêm, đặt tập hồ sơ lên bàn cách hắn một khoảng rồi khom người lùi lại.
“Ra ngoài.”
Chỉ hai từ, ngắn gọn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Cánh cửa văn phòng đóng lại, trong phòng lại trở về yên tĩnh.
Dục Hàng chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay gõ nhịp đều đặn lên mặt kính, ánh mắt đen sâu nhìn ra khung cảnh thành phố phía xa.
Thành phố A đang dần thức giấc, dòng xe cộ chen chúc, người người hối hả lao về phía trước.
Hắn chẳng quan tâm.
Ký kết hôn? Chỉ là một cuộc giao dịch…. Giao dịch giữa ông nội hắn và hắn.
Người đời nhìn vào đánh giá hắn là kẻ bạc tình, quả thật hắn cũng chả quan tâm đến ai.
Trong lòng hắn, từ lâu đã không còn vị trí cho ai khác.
Chỉ có cô ấy…
Một người con gái hắn vô tình gặp gỡ năm đó từng đứng dưới tán cây đỏ ven núi, quay đầu cười rạng rỡ với hắn, nụ cười đó, đến tận bây giờ vẫn thiêu đốt tâm trí Dục Hàng.
Cô gái ấy, hắn tìm mãi không ra tung tích. Không biết tên, không số điện thoại, không manh mối. Nhưng hình ảnh ấy đã khắc sâu trong tim hắn suốt hơn mười năm qua.
Chỉ là cuộc hội ngộ bất đắc dĩ của hai con người đi lạc vào rừng, lại để hắn tương tư cả đời.
Không phải cô ấy, không cưới.
Hắn lại không ngờ, hôm nay lại chính thức kết hôn với một cô gái xa lạ, không mặt mũi, không cảm xúc, không hiện diện trong cuộc sống của hắn.
Đó là điều kiện bắt buộc của ông nội.
“Nếu không kết hôn, cổ phần 10% sẽ không được chuyển nhượng cho con, con tự suy ngẫm đi.” Giọng ông cụ Dục vẫn còn đó, ông cũng là người thân thuộc duy nhất của hắn sau khi ba mẹ hắn mất trong cái ngày tái nạn liên hoàn khi hắn 13 tuổi.
Dục Hàng không cần cổ phần để chứng minh giá trị bản thân. Nhưng hắn cần quyền kiểm soát toàn bộ Dục thị để loại bỏ đám họ hàng âm mưu tranh đoạt phía sau.
Hắn cười nhạt, cái cười lạnh lẽo, rét lạnh.
Một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, không cần thiết phải bỏ thời gian suy nghĩ.
Lúc đó hắn đồng ý.
Nếu cần thiết, chỉ một vết mực là có thể ly hôn, không cần bận tâm lắm.
“ 10 phút nữa mở cuộc họp khẩn cấp”. Dục Hàng nhấc máy bàn gọi cho thư ký.
8:30 sáng.
Hội trường tầng 61 – phòng họp cấp cao.
Mười hai người ngồi quanh bàn họp, đều là những người quyền lực nhất tập đoàn Đạt Đông. Giám đốc các bộ phận, trưởng phòng dự án trọng điểm, giám sát pháp lý, phụ trách đầu tư nước ngoài, mỗi người đều mang vẻ tinh anh.
Chỉ thiếu một người.
Cánh cửa mở ra.
Dục Hàng bước vào, từng bước thong thả nhưng khí thế không ai dám coi thường. Mọi người trong phòng họp đều im thing thít, có người còn khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông này khí thế quá mức xuất sắc, hàng mày kiếm khẽ nhíu, môi hơi nhạt mím chặt.
Quá mức ưu việt, biết bao nhiều tiểu thư gần xa đã từng khốn khổ vì khí thế này… thậm chí vì để gặp mặt còn đợi hàng giờ dưới sảnh công ty, nhưng người xuất chúng cũng có khuyết điểm…
Tất cả đều bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Mà người hạ lệnh chính là Dục Hàng.
Người ngoài đồn rằng hắn kén chọn, nhưng cũng đúng mà, người như hắn được phép kiêu ngạo.