Ba cô nhìn con gái, cười: “Lời hứa hôn đó đã được đặt từ rất lâu rồi. Dù sao đi nữa, con cũng cần một chỗ dựa để đứng vững. Thành phố A là cơ hội mới cho con.”

Tư Như Hân gật đầu, cảm nhận sức nặng của trách nhiệm và sự kỳ vọng.

Chiều cùng ngày.

Tư Như Hân kéo vali lên xe đã được chuẩn bị sẵn,

tài xế theo địa chỉ cấp trên phân phó mà đưa cô đến sân bay.

Cô ngồi yên lặng ở hàng ghế sau, nhìn ra cửa sổ. Từng khung cảnh lướt qua như dải phim tua chậm: quán cà phê quen, con phố nhỏ nơi cô từng làm thêm, nhà sách cũ kỹ nơi cô mua giáo trình đại học.

Đi thật vội, vội đến nỗi chưa kịp làm tiệc chia tay với bạn bè, bạn thân cô Hàn Vi Vi đã trách rất lâu, mè nheo một hồi rồi dặn dò cô đến nơi thì cho cô ấy biết bình an.

Cuối cùng chốt thêm một câu, chồng mới cưới của cô rất tồi, đàn ông không đáng tin.

Cô bật cười, cô cũng thấy bất lực với suy nghĩ của Hàn Vi Vi, cô ấy cũng chỉ là bất bình thay cô, ngày cô ấy biết tin cô phải cưới chồng, Hàn Vi Vi đã khóc rất nhiều. Hai người bọn cô là bạn thanh mai gần 20 năm, tuy sau này mỗi người đều có việc học riêng, cuộc sống rieeng của bản thân, ít gặp nhưng tình cảm không thể nói mờ nhạt là mờ nhạt.

Thành phố N, đây là nơi cô lớn lên, nơi có cha mẹ cô vẫn đang sống, nơi cô từng cười từng khóc suốt mười chín năm qua.

Hôm nay, cô rời khỏi đó, bước vào một cuộc sống mới, một vai diễn mới: vợ của gia chủ Dục…..gia, dù chỉ là trên giấy tờ.

Tư Như Hân có rút khoé miệng, cô sắp quên mất chồng cô tên gì rồi, trong đầu cứ hay gọi là người chồng bí ẩn, xém chút cô tưởng chồng danh nghĩ của cô tên người bí ẩn luôn ấy.

thành phố dần chìm vào ánh đèn đường vàng nhạt. Xe lướt qua từng khu phố náo nhiệt, từng con người vội vã trở về nhà, còn cô thì sắp bước vào một nơi xa lạ — thành phố A.

Cô không biết người chồng của mình trông như thế nào. Cô chẳng quan tâm.

Chuyện kết hôn đối với cô chỉ là hình thức. Cô đã quen tự lập, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ỷ lại vào ai.

Thành phố A đối với cô là nơi bắt đầu của một chương mới. Công việc, cuộc sống, và… sự tự do trong danh nghĩa đã có chồng.

Tư Như Hân tựa đầu vào ghế, ánh mắt nhìn về phía xa ngoài khung kính.

Cô chưa từng mong đợi một tình yêu lãng mạn, càng không hy vọng được cưng chiều như công chúa.

Thứ cô cần… chỉ là một nơi đủ yên bình để bước về phía trước.

Dù khởi đầu có lạ lẫm, cô tin mình vẫn sẽ sống

“ phu nhân, đến sân bay rồi”. Tài xế riêng có trình độ chuyên nghiệp riêng, trên đoạn đường lái xe, anh ta không trò chuyện với cô câu nào, đến nơi cũng làm theo nghiệp vụ nhắc nhở.

Ánh nắng ráng chiều nhẹ nhàng xuyên qua cửa xe, chiếu lên khuôn mặt Tư Như Hân đang lặng lẽ nhìn ra ngoài sân bay nhỏ của thành phố quê nhà. Noi đó đang tấp nập hàng khách đi đi về về.

Đến rồi….. ngay khi cô tưởng sẽ như tất cả mọi người dừng lại ngay trước cổng soát vé thì tài xế chạy thẳng đi, rẽ vào một con đường nhỏ chạy ra bãi đợi sân bay.

“ mời phu nhân”. Tài xế dừng xe rồi cũng kính mở cửa cho cô, Tư Như Hân lúc này mới hoàng hồn.

Tài xế không một lời oán trách cô chậm trễ, kiên nhẫn có thừa chờ đợi cô máy móc bước xuống xe.

Sân bay nhỏ yên ắng, tiếng động cơ trực thăng gầm rú dần tiến đến gần.

Trực thăng, phương tiện mà cô chỉ từng thấy qua ti vi hoặc trên phim ảnh, hôm nay lại là phương tiện đưa cô đến với cuộc sống mới.

Moá ~~~ cô không nhịn được chửi thầm trong lòng, nhà chồng giấu mặt của cô đúng là chơi lớn… cô tưởng mình sẽ đi máy bay phổ thông bình thường, có cao cấp thì cũng chỉ hạng thương gia… nhưng…

Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, cô đứng khá xa tuy nhiên vẫn bị gió giật tóc bay tứ tung, cả người nghiêng ngã sắp đổ, cô nheo mắt lấy tay che đầu, bất chợt một chiếc ô được che trên đỉnh đầu cô, ngăn cản cơn gió mạnh từ động cơ quay của trực thăng.

Vì mải ngắm nhìn, không biết từ lúc nào một người đàn ông mặc Tây trang đen đã đến gần cô, cầm ô cung kính mời cô lên trực thăng.

Chơi lớn quá, thật đúng là nhà giàu nhất nhì thành phố…. Cô quả thật chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này bao giờ…

Tư Như Hân bước chân vào hào môn cũng phải cảm thán một câu quá hào nhoáng.

Được hộ tống đến gần, Tư Như Hân không khỏi choáng ngợp. Chiếc trực thăng riêng màu đen bóng, được trang bị kính cửa sổ rộng, bên trong nội thất sang trọng lấp lánh ánh kim loại.

Một người đàn ông mặc đồng phục phi công mở cửa, mời cô bước lên.

“Chào cô, tôi là phi công hôm nay. Mời cô lên.” Giọng nói lịch sự nhưng dứt khoát.

Cô bước lên, trái tim đập nhanh không biết vì hồi hộp hay vì choáng.

Lần đầu đi trực thăng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play