Như Hân ngước nhìn thư ký Dương, lần đầu ánh mắt có phần cảm kích. Áp đặt thì đã sao, dù sao đãi ngộ cũng tốt, cô có hỗ trợ cuộc sống hôn nhân mà không cần phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
“Trong phong bì còn có thẻ chi tiêu và số điện thoại hỗ trợ. Dù không ở chung, ngài Dục vẫn đảm bảo mọi quyền lợi của cô với tư cách là vợ hợp pháp.”
“Ra vậy…” Cô cầm lấy, gật đầu. “Làm phiền rồi.”
Thư ký Dương trầm ngâm một chút, rồi nói thêm một câu: “phu nhân … có thể không ai nói điều này, nhưng tôi xin thay mặt Dục gia chúc cô hôn nhân an ổn.”
Đôi mắt Tư Như Hân khẽ rung, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
“An ổn hay không, tôi không mong đợi. Chỉ cần không dính líu nhau là tốt nhất.”
Tư Như Hân nghĩ đến ông chú đầu trọc bụng phệ, thoáng rùng mình, trước đó đã được nghe ba cô nói tuổi đối phương cũng chỉ tầm 32, không đến nỗi già như vậy nhưng với một cô gái mới ra trường 24 tuổi như cô, 32 khá già rồi.
Thư ký Dương gật đầu. “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phương tiện và tài xế đưa phu nhân ra sân bay, chỉ đợi phu nhân ra chỉ thị .”
“Vậy phiền anh sắp xếp giúp. Tôi sẽ bay đến thành phố A ngày mai nhé.”
“ vâng”
Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng, gọn gàng.
Cuộc hôn nhân này không có cầu hôn, không có hoa cưới, càng không có váy cưới. Cô ngồi đó trong chiếc váy dài đơn giản màu be, tóc buộc thấp, làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm thanh thuần. Vẻ ngoài có chút mệt mỏi vì chuyến xe bus sáng đến đây, nhưng trong đôi mắt long lanh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh như đã chấp nhận tất cả từ lâu.
“Cảm ơn anh.”
Không ai chúc mừng cô. Bạn thân cô thì bất bình thay cô, Ba mẹ chỉ có lo lắng, thậm chí giận dỗi nhà họ Dục vì sao lại tổ chức đám cưới xuề xoà như thế, tất cả đều bị cô cản lại hết.
Trong mắt cô, hai người không có tình yêu thì dù có tổ chức lễ cưới cũng chẳng có gì khác nhau.
Không có tiếng pháo hoa, không có bánh cưới hay ảnh cưới. Mọi thứ yên tĩnh đến mức lạ thường.
Cô cũng chẳng buồn. Trái lại, cô hài lòng với cách khởi đầu ấy — không ràng buộc, không nặng nề.
Và bảo mật.
Năm hai tuổi, Tư gia phá sản. Từ một hào môn tiểu thư sống trong biệt thự có quản gia, cô trở thành con gái của một người bình thường . Sau đó, họ chuyển đến thành phố N, sống trong căn hộ nhỏ hai phòng, cha mẹ vất vả nuôi cô lớn. Tuy nhiên cô vẫn được ba mẹ yêu thương, nhưng khi đó còn quá nhỏ, cô đã không biết khoảng thời gian đó gia đình mình đã vất vả như thế nào.
Ba cô đã chống chọi với công ty phá sản, bạn bè quay lưng, cuối cùng vì tình nghĩa xưa, Dục gia ra tay giúp đỡ mới có được hôm nay, sau cuộc lụi tàn đó, ba cô cũng hiểu thế nào là lòng người ấm lạnh, ông dạy cô tự tin, dạy cô đối mặt. Cuộc sống dạy cô sớm trưởng thành, học cách im lặng chịu đựng và gồng mình chống chọi mà không mong ai đến cứu.
Cô đứng dậy, xách theo chiếc túi xách gọn gàng bên người, bước ra khỏi phòng, bóng lưng nhỏ nhắn nhưng thẳng tắp.
Phía sau, thư ký Dương nhìn theo, ánh mắt sâu thẳm. Một cô gái như vậy… Dục Tổng, ngài thực sự không biết mình đã bỏ qua điều gì đâu….
Mọi thứ diễn ra rất suông sẻ, thông tin cô chuẩn bị bay qua thành phố khác ba mẹ cô cũng biết, mẹ cô thương sót con gái, cứ gặn hỏi mãi tại sao phải đi vội như thế, ba cô thì trầm mặt khoong nói gì.
Tư Như Hân vì để trấn an người nhà, vì để ba mẹ không lo lắng, cô mỉm cười:” cũng vì công việc của con có chút gấp, ba mẹ đừng lo quá”.
Ba cô là người không biết thể hiện tình cảm, Ông đi đến vỗ nhẹ vai cô, Nghe con gái nói vậy, Mẹ cô chỉ còn biết ngậm ngùi soạn đồ cho cô.
Cô đứng cạnh ba mẹ, cảm giác trong lòng lẫn lộn giữa háo hức và bâng khuâng. Ba mẹ cô, những người đã cùng cô trải qua bao tháng ngày khó khăn, họ đứng đó, gương mặt đầy sự lo lắng và tự hào.
“Con phải cố gắng nhé, Như Hân.” Mẹ cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt rưng rưng. “Ở thành phố A, sẽ có rất nhiều thử thách, cuộc sống với chồng con cũng nên dĩ hòa vi quý, ba mẹ luôn ở phía sau cho con chỗ dựa, con vốn là cô gái mạnh mẽ, mẹ tin con sẽ làm được.”.
Trong mắt bà, cuộc hôn nhân này không có tình yêu, đông nghĩa chồng cô sẽ không thương cô, phụ nữ không có chồng yêu thương sẽ thiệt thòi đến mức nào. Cuộc hôn nhân này, chính bà là người phản đối nhiều nhất. Bà giận chồng mình mấy ngày, cuối cùng cô là người chủ động đứng ra muốn kết hôn.
Cô hiểu nỗi khó xử của ba, hiểu nỗi lo của mẹ.
Ba cô gật đầu, giọng trầm ấm: “ cố lên nhé”.
“ con nhớ rồi, ba mẹ ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe nha”.
Tư Như Hân mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp đến khó tả. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không khỏi băn khoăn.
“Con… đừng nghe lời người khác nói bậy về chồng con”mẹ cô thốt lên, giọng nhẹ nhàng.
Bà khẽ mỉm cười:“Chuyện ấy, chỉ có ông nội và ba con mới biết rõ. Con cứ làm tốt việc của mình, mọi chuyện khác hãy để thời gian trả lời.”
Trong ấn tượng ngày xưa của bà, tuy đối tượng kết hôn của con bà chỉ mới hơn 10 tuổi nhưng mà khí chất đã không tệ, cha mẹ mất sớm, dưới sự dạy dỗ của ông cụ Dục thì không thể nào là một người xấu được.
Chí ít Người đứng đầu Dục gia không thể nào tệ được.