Chiếc điện thoại lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy từ bàn ăn xa xa vang lên tiếng cha mẹ Nghiêm Cảnh tò mò mà không hiểu chuyện.
“Con làm gì vội vàng vậy? Cơm còn chưa ăn xong mà.”
“Tiểu Bạch gọi con à? Ai đang khóc thế?”
Sau đó là một tiếng “phốc”.
Miệng còn đầy đồ ăn, Nghiêm Cảnh nhịn được một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật ra một tràng cười giống như đánh rắm.
“Đang ăn mà còn cười, con sao mà ghê vậy!”
“Mẹ ơi, con không cố ý đâu, là Tiểu Bạch nói nhà cậu ấy có ma, còn là ma biết khóc đấy.”
“……”
Cha mẹ Nghiêm Cảnh im lặng một lát, rồi cũng không nhịn nổi.
“Phụt.”
“Phụt!”
Úc Bạch mặt không cảm xúc nghe điện thoại vang lên từng đợt cười rộ như đánh rắm xen lẫn với sự “quan tâm thân tình” của bậc cha mẹ.
“Con trai, sao giờ con mê tín thế hả?” Mẹ Nghiêm vui vẻ hét vào điện thoại.
“Không vội thì qua nhà bác chơi nhé, sang một chuyến là khỏi liền ấy mà.”
Úc Bạch gắng gượng giữ nụ cười: “Vâng ạ, lần sau gặp lại bác.”
Nhà Nghiêm Cảnh làm nghề tang lễ.
Thật ra cũng đúng, đến chơi một chuyến là khỏi ngay.
Hai mươi phút sau, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Úc Bạch rất không cam lòng đứng dậy, mặt mày u ám mở cửa.
“Bảo mày đừng tới mà.”
“Không tới không được!” Nghiêm Cảnh lập tức chui vào nhà.
“Đâu, đâu, con ma đâu, nó khóc chỗ nào?”
Úc Bạch như một tên hướng dẫn viên du lịch, dẫn cậu ta vào phòng, rồi mặt vô biểu cảm chỉ vào bức tường trước mặt.
“Ở đây.”
Nghiêm Cảnh đang thở hổn hển vì chạy gấp, lập tức điều chỉnh hô hấp, rón rén ghé tai vào tường nghe ngóng.
Tư thế đẹp trai không khác gì đạo chích, trông vừa buồn cười vừa vô dụng.
Đứng phía sau cậu ta, Úc Bạch lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh xấu để giữ làm bằng chứng uy hiếp sau này.
Trong khi Nghiêm Cảnh đang cố gắng giữ hơi thở thật nhẹ, cuối cùng cũng nghe được một tiếng khóc rất nhỏ.
So với lúc nãy nghe qua điện thoại thì tiếng khóc này nhỏ hơn nhiều, lại còn đứt quãng, giống như là đã khóc mệt nên thỉnh thoảng mới nức nở khe khẽ.
“Má ơi, đúng là có tiếng khóc thật này.” Nghiêm Cảnh kinh ngạc quay đầu lại.
“Tao còn tưởng mày lừa tao cơ —— ê, mày cầm điện thoại làm gì đấy?”
“Không gì cả, đang trả lời tin nhắn.” Úc Bạch mặt không đổi sắc tắt camera.
“Tao bao giờ lừa mày?”
Nghiêm Cảnh nghi ngờ nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau vài giây, bỗng Nghiêm Cảnh nhếch miệng cười, giơ tay đập mạnh một cái lên tường.
Là một cú đập của huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, không thể coi thường.
Tường rung lên, Úc Bạch cũng giật mình.
Tiếng khóc từ bức tường lập tức ngừng hẳn.
Nghiêm Cảnh đắc ý dựa vào tường: “Mày giấu loa phát âm ở đâu? Mua ở đâu vậy? Chất lượng dở quá, đập cái là tắt ——”
Cậu ta còn chưa nói xong thì một tiếng khóc sắc bén và dữ dội vang lên bên tai, xuyên qua cả tường mà đánh thẳng vào màng nhĩ.
“Má ơi!”
Nghiêm Cảnh bị dọa đến dựng tóc gáy, nhảy bật lên tại chỗ, rồi không cần suy nghĩ chui ngay ra sau lưng Úc Bạch trốn như điên.
“Tao xong đời rồi! A a a cứu mạng!!”
Bị huấn luyện viên thể hình cao to mà nhát gan biến thành tấm chắn thịt, Úc Bạch hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, che lỗ tai đang bị tra tấn bởi song âm khủng khiếp, nhẹ nhàng nói: “Tao bảo là tao không lừa mày mà.”
“Xin lỗi, xin lỗi tao sai rồi, tao không nên nghi ngờ mày.”
Nghiêm Cảnh vẻ mặt kinh hoàng, túm lấy vạt áo cậu lải nhải không dứt.
“Giờ làm sao bây giờ? Có thật là ma không? Tao bắt đầu không chịu nổi rồi, mày biết hồi nhỏ tao thấy bao nhiêu xác chết không? Từ bé đã theo bố học trong nhà xác rồi! Trời ơi, chẳng lẽ tụi họ đều còn sống sao? Tao không muốn sống nữa……”
“…… Im đi!!”
Úc Bạch buông tay khỏi lỗ tai, lắng nghe động tĩnh bên tường, tiện thể giật lại vạt áo sắp bị xé rách khỏi tay Nghiêm Cảnh.
“Dù sao thì mày cũng đã dọa ma chạy rồi.”
Sau trận khóc bùng phát lúc nãy, tiếng khóc từ bức tường càng lúc càng xa, bây giờ đã biến mất hoàn toàn.
Nghe vậy, mặt Nghiêm Cảnh đông cứng, như thể ngay giây sau sẽ nhảy lầu tự sát.
“Không sao, chắc không phải ma đâu.” Úc Bạch an ủi.
“Cũng có thể là do hai đứa mình đều điên cả rồi.”
Nghiêm Cảnh yếu ớt: “Tao không thấy được an ủi tí nào.”
Cậu ta nhìn chằm chằm bức tường lúc này đang yên tĩnh, vẫn chưa từ bỏ ý định:
“Nhà bên cạnh mày có trẻ con không?”
“Không có.”
Tất nhiên Úc Bạch cũng không thể đảm bảo cái người ở căn bên cạnh thoạt nhìn giống người trưởng thành như nửa thật nửa giả lai tây rằng thật sự không phải là trẻ con.
“Cho dù có thì hướng tiếng phát ra cũng không đúng, bên ngoài bức tường này là mặt ngoài, chỉ có không khí, không có căn hộ nào cả.”
Nghiêm Cảnh cố gắng điều chỉnh não bộ đang loạn xạ, nhớ lại: “Tao nhớ là trong kiểu nhà thế này, nghe âm thanh rất dễ bị lệch hướng. Trước đây nhà tao trên lầu có người cuối tuần sáng sớm sửa nhà, nghe như trên đầu, tao cởi áo chạy lên tìm hắn thì kết quả phát hiện không phải tầng trên, mà là tầng chéo đối diện, rồi lại tầng trên tầng trên cơ. Có khi tiếng khóc nghe như bên tai, thật ra lại không gần như vậy đâu!”
“Ừ, có lý đấy. Nhưng mà tại sao mày phải cởi áo rồi mới chạy lên?”
Nghiêm Cảnh lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực tự hào: “Như vậy mới có sức đe dọa.”
Cơ ngực căng tròn phối hợp cùng dáng người vạm vỡ như chắn cả cửa.
…… May là lần này có mặc áo.
Úc Bạch trầm mặc quay đầu đi, giờ phút này chỉ muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt tẩy não.
“Nhưng mà chỗ này tổng cộng chỉ có 12 tầng, trên lầu không có hộ nào, chỉ có sân thượng.”
“Sân thượng?” Mắt Nghiêm Cảnh sáng rỡ, như thể vừa thông suốt điều gì: “Chắc chắn là có cô bé con nào đó chạy lên sân thượng khóc rồi!”
“Mày nghĩ mà xem, bị bắt nạt ở trường, ba mẹ thì không quan tâm, thế là đêm hôm khuya khoắt trốn lên sân thượng khóc một mình, kết quả bị tao đập một phát mạnh quá nên chấn động đến nỗi đất cũng rung, dọa cô bé bỏ chạy. Có phải rất hợp lý không?!”
Cũng có lý.
Nhưng cú đập kia lực không đủ để dọa người trên sân thượng.
Dù sao thì, ít nhất cũng là một khả năng mới.
Úc Bạch nghe xong liền quay người đi ra ngoài: “Nếu thật sự là vậy, biết đâu cô bé kia vẫn còn ở trên sân thượng.”
Nghiêm Cảnh vội vàng đuổi theo bước chân cậu.
Úc Bạch băng qua hành lang, liếc mắt nhìn thang máy trước. Chiếc thang máy bị trục trặc buổi chiều vẫn còn dừng hoạt động, bảng nút bấm phía trên tắt ngóm, cái còn lại thì đang ở tầng một.
Sân thượng không có thang máy, chỉ có một cầu thang nối từ tầng mười hai lên, ai muốn lên sân thượng cũng phải đi qua hành lang tầng này.
Hiện tại tiếng khóc vừa dứt chưa đầy một phút, nếu thật có một cô bé rời sân thượng xuống thì chắc cũng chưa thể đi xa được.
Huống chi Úc Bạch nãy giờ cũng không nghe thấy tiếng bước chân vọng từ hành lang, nếu là chạy xuống hẳn đã tạo ra tiếng động rất lớn.
Cậu bước vào buồng thang, từ tay vịn nhìn xuống, cầu thang xoắn ốc phía dưới im lặng không tiếng động, cũng không có ai cả.
Hoặc là cô bé kia vẫn còn ở trên sân thượng, hoặc là cô bé đó vốn không tồn tại.
Hai người đi xuyên qua cầu thang không có ánh đèn, Nghiêm Cảnh bước nhanh hơn một nhịp, giành đẩy cửa sân thượng.
“Tao cảm thấy chắc chắn con bé đang thu mình vào góc nào đó, khóc thút thít——”
Cửa mở, ánh trăng lập tức tràn xuống, soi sáng cầu thang đen như mực cùng tầm nhìn trước mắt mù mịt.
Trên sân thượng yên tĩnh, không còn tiếng khóc nào cả, chỉ có tiếng ồn xa xăm của thành phố vọng lại.
Cũng không có ai. Chỉ có rác sinh hoạt bị gió thổi lăn lóc.
Úc Bạch và Nghiêm Cảnh đều không kịp để tâm đến mấy thứ đó. Ánh mắt cả hai đồng thời dừng về cùng một hướng.
Nghiêm Cảnh trợn mắt: “…… Cái gì thế kia?”
Úc Bạch đẩy nhẹ kính: “…… To thật.”
Cuối tầm mắt, ở rìa sân thượng, có một vật thể hình cầu cực lớn. To cỡ như mấy quả bóng yoga thường thấy ở phòng tập, nằm im trong bóng tối, nhìn không rõ chi tiết.
Hai người liếc nhau, gần như đồng thanh:
“Là bóng yoga.”
“Không phải bóng yoga.”
Nghiêm Cảnh cực kỳ chắc chắn: “Chắc chắn là bóng yoga.”
Úc Bạch giơ một ngón tay: “Cá một bữa cơm hộp.”
“Chơi luôn!”
Nghiêm Cảnh lập tức đưa tay bắt kéo cậu một cái.
“Lần này tao thắng chắc. Một lát tao sẽ gọi hẳn một thùng nước khoáng cho mày xách.”
Càng đến gần, giọng của Nghiêm Cảnh càng cứng lại.
“Chết thật, sao lại to như thế——”
Úc Bạch cũng sững sờ. Cậu không nhịn được tháo kính ra, dùng mắt thường để nhìn cho rõ cái thứ cả đời chưa từng thấy này.
Đó là một vật thể to lớn, phủ hoa văn màu xanh lục loang lổ.
Rất giống một quả bóng yoga.
Một quả dưa hấu.
Dưa hấu???
“Cái này to ghê! Sân thượng nhà mày sao lại có quả dưa hấu to như thế này chứ?”
“Mày dám động vào không?”
“Tao đương nhiên…… Này khoan đã, cá cược của tụi mình là xuống lầu lấy cơm hộp, cái này coi như cơm hộp của mày sao?!”
“Tính chứ.” Úc Bạch bình tĩnh đáp.
“Mày nhìn bên cạnh đi, có cái chậu hoa.”
Quả dưa hấu khổng lồ đó tuy đặt trực tiếp trên nền sân thượng, nhưng từ quả dưa có một sợi dây leo kéo dài ra, nối với một cái chậu hoa cũ kỹ kế bên.
“Thấy rồi. Là chậu hoa của mày à? Vậy dưa hấu này là do mày trồng sao?!”
“Không phải. Tao cũng không biết ai trồng, nhưng tao biết đây là chậu hoa của ai.”
Đó là chậu hoa do người thuê trước ở phòng 1205 để lại.
Lúc Úc Bạch thuê nhà, người môi giới từng nói với cậu, chủ cũ là một bà cụ sống ở đây mười mấy năm, sau vì bệnh mà mất trong bệnh viện.
Nhà không có ai ở, con trai bà cụ mới đem cho thuê lại.
Khi gặp mặt ký hợp đồng, chủ nhà có nói bà cụ trước kia hay trồng hoa trồng cỏ trên sân thượng, giờ vẫn còn mấy cái chậu ở đó. Nếu cậu thích thì cứ tiếp tục trồng tiếp cũng được.
Sau khi dọn vào, Úc Bạch đã từng ra sân thượng xem thử một lần, thấy cỏ dại mọc tùm lum, hoa cỏ cũng héo cả rồi, nên cậu bỏ luôn.
Nghe xong, Nghiêm Cảnh hoang mang:
“Vậy tức là một tháng trước, nơi này chưa có quả dưa hấu nào?”
“Ừ. Chỉ có rác và cỏ dại.”
Nghiêm Cảnh im lặng một lát, rồi hỏi: “Một tháng mà mọc ra quả dưa to như vậy, có khả thi không?”
Úc Bạch lắc đầu.
“Nếu ngành nông nghiệp không đột nhiên có đột phá nào đó thì chắc là không.”
“Thế thì tốt quá!”
Nghiêm Cảnh đột nhiên phấn chấn hẳn.
“Vậy vẫn có khả năng là bóng yoga! Có khi nó là bóng yoga hình dưa hấu thôi, đúng không đúng không?”
Chưa kịp nói hết “đầu mày có vấn đề à”, Úc Bạch đã trơ mắt nhìn tên ngốc này đưa tay chạm vào quả dưa không rõ nguồn gốc kia.
“Tao sờ thử xem nó là dưa hay là bóng.” Nghiêm Cảnh khom lưng, bàn tay to duỗi ra.
“Yên tâm, lần này tao chắc chắn không dùng lực đâu, chỉ chạm nhẹ thôi!”
“Đừng có chạm vào——”
Cùng lúc Úc Bạch hét lên, một tiếng rạn giòn tan vang lên.
Dưới tay Nghiêm Cảnh, quả cầu khổng lồ đó rạn ra một khe dài, có thể thấy rõ lớp thịt đỏ bên trong.
Một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm xộc thẳng vào mũi.
Là dưa hấu thật, cam đoan không sai được.
“…… Ờm.”
Nghiêm Cảnh cười gượng rút tay về, không nhịn được hít sâu một hơi: “Ha ha, quả dưa này nhìn ngon thật.”
Thật sự rất ngon, chín đến mức chỉ cần chạm nhẹ là nứt ra. Chỉ cần ngửi hương thơm cũng có thể tưởng tượng được ăn vào sẽ ngọt thế nào.
Mà ăn thật thì... đúng là ngọt thật.
Úc Bạch thề rằng bản thân hoàn toàn không bị dụ bởi mùi thơm, là do Nghiêm Cảnh nhất quyết bắt cậu nếm thử.
“Dưa hấu to thế này chắc chẳng ai bỏ công bỏ thuốc làm gì, hơn nữa là do chính tay tao đập vỡ mà.”
Nghiêm Cảnh ngồi bên rìa sân thượng, bưng một miếng dưa to, ăn đến là khoái chí.