“Ngon quá trời, miếng nào miếng nấy ăn vào đều ngọt như nhau. To vậy chắc chắn một mình mày ăn không hết, lát nữa tao đem một ít về cho ba mẹ.”

Úc Bạch cũng ngồi bên rìa sân thượng, ôm một miếng dưa hấu vừa ăn xong, tâm trạng có phần u uất.

“Mày còn nhớ tụi mình lên sân thượng làm gì không?”

“Hả?”

Nghiêm Cảnh chớp chớp mắt mờ mịt.

“Để tao nhớ lại... À, tìm cô bé nhỏ, mà có tìm thấy đâu.”

Vừa nói, cậu ta vừa có ý thức giữ gìn vệ sinh công cộng mà nhè hạt dưa vào chậu hoa cũ, vỏ dưa thì xếp lại thành một chồng nhỏ chuẩn bị lát nữa mang đi, sau đó lại rất thuần thục bẻ thêm hai miếng dưa.

“Mày ăn xong rồi hả? Đây, thêm miếng nữa nè.”

Úc Bạch từ bỏ giãy giụa: “Thôi, mày ăn đi.”

Vấn đề bí ẩn về tiếng khóc trong tường còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm một quả dưa hấu to đùng trên sân thượng.

Cuộc đời trước giờ tuy cậu trải qua đủ chuyện kỳ lạ, nhưng ít nhất mỗi sự kiện đều có thể giải thích một cách hợp lý.

Tại sao dạo gần đây mọi chuyện lại bắt đầu trở nên quái lạ như vậy?

Lúc đầu là tiếng động không rõ từ trong tường, sau đó là ngôi sao nhỏ, rồi đến hàng xóm kỳ quặc, tiếng khóc trong tường, và bây giờ là quả dưa hấu trên sân thượng.

Liên tục những chuyện lạ kỳ nhỏ nhặt, bắt đầu xuất hiện từ hai ngày trước.

Từ từ, dựa theo giọng của người môi giới mà cậu từng nghe thì hàng xóm sát vách này mới dọn vào hai ba ngày trước.

Vậy nên, những chuyện này có thể có liên quan tới anh ta?

Úc Bạch ôm miếng dưa hấu, cẩn thận nhớ lại cuộc sống một tháng vừa qua, xác định rằng hàng xóm kỳ quặc kia chính là yếu tố duy nhất thay đổi.

Nhưng phải kiểm chứng điều đó như thế nào?

Úc Bạch nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Mùi thơm ngọt lịm của dưa hấu lan tỏa xung quanh khiến cậu không nhịn được cúi đầu cắn thêm một miếng dưa hồng mọng nước.

Nửa tiếng sau.

Trước cửa phòng 1205, Nghiêm Cảnh thở hổn hển chống eo đứng dậy, nhỏ giọng hỏi:

“Thật sự phải làm vậy à?”

Úc Bạch đang ngồi trước bàn viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống rồi đứng lên.

“Ừ, mày để xong chưa?”

“Rồi.” Nghiêm Cảnh ba bước thành hai chạy vào trong nhà, vẫn còn lưu luyến nhìn ra ngoài. 

“Cái này có hữu dụng thật không? Không thì phí công vô ích.”

“Tao cảm thấy hữu dụng.”

Úc Bạch cầm tờ giấy vừa viết xong bước ra ngoài, tiện thể đưa cho Nghiêm Cảnh xem qua.

“Nếu là người bình thường thấy vậy thì sẽ có phản ứng gì?”

“Chắc là sẽ tìm mày hỏi thử xem rốt cuộc mày có tật xấu gì. Hoặc là để lại quà trước cửa, vì đâu biết tụi mình có bỏ thuốc độc không.” Nghiêm Cảnh trả lời rất thật.

“Vậy chúng ta chờ xem anh ta phản ứng thế nào.”

Úc Bạch dán tờ giấy lên cửa căn 1204 bên cạnh, liếc mắt nhìn khe cửa vẫn còn sáng đèn, rồi giơ tay gõ cửa.

“... Biết ngay thôi, xem anh ta có phải người bình thường không.”

Khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên trong, Úc Bạch nhanh chóng quay về căn nhà mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nín thở chờ đợi.

Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn từ cửa phòng 1204 in bóng xuống nền tạo thành một cái bóng tròn mờ nhạt.

Nơi đó đặt nửa quả dưa hấu thật lớn, ruột đỏ au mọng nước, đang tỏa hương ngọt lịm.

Trên cửa dán một tờ giấy A4 lớn.

Trên đó viết:

[ Đây là dưa hấu, rất ngọt, tặng cho anh.

—— Hàng xóm phòng 1205 :) ]

Mọi âm thanh trong đêm đều im ắng.

Sau cánh cửa cách âm không quá tốt, vang lên tiếng cửa mở.

Kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Một lúc sau, gió lướt qua làm tờ giấy mỏng khẽ lay động, tựa như ai đó vừa chạm vào.

Dừng lại một chút.

Lại là vài tiếng bước chân.

Ngay sau đó là tiếng ổ khóa khẽ vang, rồi một tiếng “cạch” vang lên rõ ràng trong hành lang vắng lặng.

Cửa đóng lại.

“Hả? Gì vậy?” Nghiêm Cảnh dán tai vào cửa, tư thế nghiêng nghiêng như đang rình trộm, bỗng ngớ người.

“Ảnh đóng cửa rồi? Vậy là xong hả?”

Bên cạnh, Úc Bạch buông cuốn tạp chí đang cuộn lại làm ống nghe, cũng thấy hơi khó hiểu.

Cậu đợi thêm một lúc, nhưng bên ngoài thật sự không có động tĩnh gì. Nhìn qua mắt mèo cũng không thấy bóng người, hàng xóm phòng 1204 dường như không có ý định sang hỏi chuyện.

“Anh ta làm như không thấy gì sao?” Úc Bạch nghĩ ngợi.

“Cũng được tính là phản ứng bình thường.”

Nếu là cậu gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, chắc cũng sẽ vờ như không thấy gì, không cầm lấy, cũng không hỏi.

“Thôi kệ.” Nghiêm Cảnh vỗ vỗ mông đứng thẳng, có chút hào hứng đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.

“Vậy để tao đi lấy dưa hấu về, tao còn chưa ăn đã.”

“Mày còn ăn nữa? Không sợ tối nay phải dậy đi vệ sinh rồi bị mẹ mày mắng sao?”

Úc Bạch tiện miệng trêu một câu, cũng không ngăn cản.

Cậu dụi mắt, ngáp một cái, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.

Tối hôm qua cậu đã thức trắng đêm, vừa nãy lại ăn không ít dưa hấu, giờ cảm thấy càng thêm mệt mỏi.

“Ái chà sợ gì, mai đâu đi làm, tối nay tao ngủ trên sofa nhà mày luôn. Lỡ như lại có ma quỷ gì đó thì có tao bên cạnh mày sẽ yên tâm ngủ. Thế nào anh em, tao có tâm chưa...”

Tiếng mở cửa vang lên, Nghiêm Cảnh còn đang lải nhải thì bất chợt im bặt, câu nói còn dang dở bị cắt ngang bởi một tiếng hít khí dài.

“Hít ——!”

Úc Bạch giật mình quay đầu lại.

Cửa phòng vừa mở ra một nửa, Nghiêm Cảnh đang nghiêng người nhìn ra ngoài, cả người như bị sét đánh trúng, đứng đơ tại chỗ, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Một cảm giác bất an quen thuộc lập tức dâng lên trong lòng Úc Bạch.

Cậu bước nhanh đến cạnh cửa, cùng nhìn ra ngoài.

Hành lang vẫn yên tĩnh như cũ, không có bóng người, không có vật gì lạ, không có gì cả.

... Không có, gì cả.

Trên nền đất trước cửa phòng 1204 trống trơn.

Nửa quả dưa hấu to bằng quả bóng yoga đã biến mất.

Úc Bạch không thể tưởng tượng nổi mà nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, vẫn là bộ dạng cũ.

Tờ giấy A4 dán ở cửa phòng bên cạnh không còn thấy đâu.

Úc Bạch im lặng một lát, đành bình tĩnh thuật lại sự thật: “Xem ra là anh ta nhận rồi.”

Nghiêm Cảnh vẫn không thể tin được, trừng mắt nhìn hết thảy, ánh mắt vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, lại nhìn quét hành lang một vòng nữa.

“Không thể nào!” Cậu ta kích động đến nỗi giọng gần như vỡ ra.

“Vừa nãy hoàn toàn không có tiếng động dọn đồ!”

Hành lang yên tĩnh lập tức vang lên mấy tiếng “ầm ầm ầm ầm”.

Úc Bạch vội vàng kéo cậu ta về lại trong phòng, đóng cửa lại.

“Nhỏ giọng chút.” Úc Bạch nói.

“Chúng ta đều thấy rồi, dưa hấu thực sự không còn.”

“Cái này không hề khoa học!” Nghiêm Cảnh mặt đỏ lên, vẫn cố chấp nói theo lý lẽ.

“Không hề có tiếng động gì khiêng đồ, ngay cả hơi thở nặng cũng không có, anh ta làm sao khiêng nổi quả dưa hấu đó chứ?”

“Mày có biết dưa hấu to cỡ đó nặng cỡ nào không? Nếu không phải tao luyện thân thể tốt thì căn bản không thể khiêng từ sân thượng xuống. Người bình thường chắc chắn không nhấc nổi đâu!”

Nghiêm Cảnh lập tức dang hai tay ra khoe cơ bắp, tức tối hỏi dồn: “Mà cái người hàng xóm đó trông thế nào? Mày vẫn chưa nói rõ cho tao biết, dáng người ra sao? Vai có rộng hơn tai không? Cơ bắp cỡ nào? Tao so với ——”

Úc Bạch lạnh lùng ngắt lời cậu ta: “Không giống người có cơ bắp, trông cũng giống mày nhưng anh ta nhẹ nhàng khiêng về được.”

“Thế thì anh ta không phải người!” Nghiêm Cảnh dứt khoát kết luận.

“Đừng đoán mò.” Úc Bạch cười lạnh.

“Tiếp nhận hiện thực đi.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt lặng lẽ va chạm trong không khí.

Rồi cùng lúc ngả người ra sau, rơi phịch xuống sofa.

“Giờ phải làm sao đây?” Nghiêm Cảnh lẩm bẩm.

“Tên này rốt cuộc là luyện kiểu gì…”

“Không biết.” Úc Bạch cố gắng phân tích.

“Anh ta chỉ nhận lấy thôi sao? Không có phản ứng gì khác?”

“Đúng rồi, sao anh ta không tới gõ cửa cảm ơn cậu?” Nghiêm Cảnh không hiểu nổi.

“Nếu là tao thì chắc chắn sẽ đến, còn ôm luôn quả dưa hấu theo, gõ cửa với vẻ mặt rất thoải mái.”

“Cho nên anh ta rất không bình thường.” Úc Bạch thở dài, lo lắng cho tương lai.

“Biết bao nhiêu phòng trống, tại sao lại nhất định phải ở sát vách tao?”

“Nghĩ mãi không ra.” Nghiêm Cảnh cố gắng suy nghĩ, muốn tìm khả năng khác.

“Có khi nào thật ra tụi mình bị điên rồi? Là tụi mình ảo giác thôi, vốn dĩ không có quả dưa hấu nào cả, anh ta cũng không đem dưa hấu về?”

“Có thể lắm.” Úc Bạch ôm gối tự kiểm điểm.

“Hôm nay tao không nên chống cửa chờ anh ta vào… Không, từ đầu không nên tranh thang máy, không nên nói chuyện phiếm với ông Vương, không nên ăn gà rán với Coca.”

“Mày ăn gà rán hả? Gà rán chắc không gây ảo giác đâu.” Nghiêm Cảnh nghiêm túc suy nghĩ.

“Tối nay tao ăn nấm, ba tao nấu canh nấm, ăn cũng được lắm, tuy chỉ là nấm bình thường của miền Bắc nhưng nếu không nấu kỹ thì nấm miền Bắc chưa chín cũng gây ảo giác đó? Tao trúng độc, sau đó truyền qua không khí cho mày.”

“Cái gì nấm với chả nấm, mày đang nói nhảm gì vậy.” Úc Bạch ánh mắt càng thêm mơ hồ.

“Tao nghe còn mệt.”

“Ừ đúng, nấm chưa chín nên mới ảo giác.” Giọng Nghiêm Cảnh cũng dần nhỏ lại.

“Dù sao anh ta cũng không thể nào khiêng đi quả dưa đó…”

Hai người một nói gà một nói vịt, ngồi lăn lóc trên sofa, ngủ thiếp đi.

Quả dưa hấu ấy thật sự quá ngọt.

Lượng đường cao làm tuần hoàn máu chậm lại, kéo người ta rơi vào một giấc mộng nặng nề.

Đêm nay, Úc Bạch mơ một giấc mơ cực kỳ khó quên.

Trong mơ, không khí ngọt ngào, gió lẫn tiếng khóc văng vẳng, gà rán màu vàng giòn thơm chạy băng băng trên đường, trên người quấn dây nilon kết thành dây thừng, đầu dây còn lại buộc vào một chiếc xe ngựa thật to chở dưa hấu.

Trong chiếc xe ngựa đỏ toàn bộ dưa hấu ngồi hai chai Coca, từ cửa sổ dưa hấu nhìn ra, cung điện hình hộp chữ nhật màu xám bạc ở phía trước càng lúc càng gần, cửa lớn từ từ mở ra hai bên, điệu nhạc của “ngôi sao nhỏ” nhẹ nhàng vang lên, bầy Coca phấn khích bật nắp hóa thành cái ly, bọt nước lấp lánh bắn ra.

Trong bầu không khí mộng ảo như cổ tích, chiếc xe gà rán kéo dưa hấu chạy ngày một nhanh hơn, lớp da vàng giòn dần chuyển nâu, hương thơm lan tỏa bốn phía, thậm chí có chút vị cháy khét.

Bỗng nhiên, vang lên một tiếng “oành” cực lớn.

Cung điện thang máy nổ tung, bốc lên một đám mây hình nấm chưa chín khổng lồ.

Úc Bạch choàng tỉnh.

Ý thức quay lại, xung quanh là căn nhà quen thuộc, rèm phòng khách chưa kéo, ánh sáng ban ngày chói chang chiếu vào.

“Cái gì mà nổ vậy trời?” Nghiêm Cảnh cũng bật dậy, hoảng hốt lau nước miếng.

“Thứ gì nổ đó?!”

Úc Bạch buột miệng: “Cung điện thang máy nổ rồi.”

Nói xong, cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.

Rõ ràng đó là cảnh tượng quái đản trong mơ của cậu, sao Nghiêm Cảnh cũng nghe thấy?

“Hả? Cái gì cơ?” Nghiêm Cảnh ngơ ngác hỏi lại, rồi hít hít mũi.

“Mày có ngửi thấy gì không? Có mùi khét đúng không?”

“Không sao, tao có ngửi được.”

Lúc này Úc Bạch hoàn toàn tỉnh táo, xoa cổ đau nhức rồi bước nhanh vào bếp.

Trong không khí lơ lửng mùi cháy khét rất rõ.

Hai bếp gas trong bếp đều tắt, không có nồi, cũng không bật lửa.

Mùi đó không phải từ bếp nhà họ.

Úc Bạch thở phào, tiện tay lấy điện thoại xem giờ, đã hơn 12 giờ trưa.

Giấc ngủ này thật quá dài.

Hôm qua trôi qua đúng là quá sức sinh động, khiến người ta mệt rã rời.

Nghiêm Cảnh khịt khịt mũi như chó săn, đi theo tới.

“Mùi này là từ hướng này bay qua.” Cậu ta nhìn chằm chằm hai bếp gas im lìm, mặt đầy nghi ngờ.

“Nhưng rõ ràng không bật bếp mà, cháy cái gì chứ?”

Úc Bạch liếc nhìn cửa sổ bếp đang mở một nửa, thuận miệng đáp: “Chắc nhà ai làm cháy đồ ăn, mùi bay sang.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play