“Tiểu Úc, lâu quá không gặp —— ơ, hình như cậu lại trắng ra đấy, có phải dạo gần đây ru rú ở nhà không ra cửa không?”

“Đương nhiên là không phải rồi, bác sĩ Trần, mỗi ngày tôi đều xuống lầu lấy cơm hộp mà.”

“Cậu ấy à, bớt ăn cơm hộp lại chút đi. Dạo này sống thế nào? Có chuyện gì vui không?”

“Cũng không tệ lắm, công việc tương đối thuận lợi. Tôi vừa mới chuyển nhà, đến một khu trọ giá rất rẻ, hoàn cảnh ở đó khá phù hợp cho công việc của tôi.”

“Nghe có vẻ rất tuyệt. Cậu thấy ổn khi sống ở chỗ mới chứ?”

“Ừm… nhìn chung thì cũng ổn.”

Nghe vậy, nữ bác sĩ với gương mặt hiền hòa mỉm cười.

“Gì mà gọi là ‘nhìn chung cũng ổn’? Vậy còn phần không ổn thì sao?”

Nam sinh ngồi đối diện vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng đúng là có một vài hiện tượng kỳ lạ xảy ra.”

“Hiện tượng kỳ lạ? Cậu kể thử cho tôi nghe xem.”

“Ví dụ như, từ mấy ngày trước, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gõ vang lên từ bên trong tường ống dẫn, mà tiếng động này chỉ xuất hiện vào ban đêm.”

Bác sĩ vẫn giữ nụ cười trên môi, chăm chú lắng nghe.

“Giống như tiếng bi ve lăn trên mặt đất hả?”

“Không, không phải. Tôi biết tiếng bi lăn có thể do nấm mốc tạo ra, nó có giải thích khoa học hẳn hoi. Nhưng âm thanh tôi nghe được thì chưa tìm ra được nguyên nhân nào có thể giải thích. Nó rất gần tôi, như thể ở ngay bên trong bức tường, chỉ cách tôi một lớp tường mỏng, nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không phải phát ra từ nhà hàng xóm nào khác.”

Làn da cậu khẽ dâng lên một tầng ớn lạnh rất nhẹ.

“...Vậy đó là âm thanh như thế nào?”

“Cộc, cộc, cộc. Giống như khớp xương ngón tay gõ vào ống dẫn, tiếng rất giòn. Hai hôm trước thì nó còn rời rạc lung tung, ngắt quãng, nhưng đêm qua lại bắt đầu có quy luật, gõ ra một chuỗi âm thanh rất quen thuộc, lặp đi lặp lại không ngừng.”

Bác sĩ theo bản năng khẽ nín thở, ngồi thẳng dậy một chút.

“Là âm thanh gì?”

Trong không khí đọng lại sự im lặng, ánh mắt bà dõi theo nam sinh ngồi đối diện. Cậu im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi mở miệng.

“Chớp chớp lấp lánh sao trời.”

“…”

Bác sĩ suýt nữa bị chính mình làm nghẹn, mặt đầy hoang mang: “Ơ… ‘Ngôi sao nhỏ’ hả?”

“Đúng vậy. Chính là giai điệu đầu của bài hát thiếu nhi đó.”

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, bác sĩ lại bật cười. Lần này nụ cười của bà càng dịu dàng hơn nhiều, mang theo cả sự bao dung lẫn bất đắc dĩ.

“Xem ra lần này chuyển nhà thật sự rất có ích với công việc của cậu rồi.” Bà trêu.

“Cảm hứng sáng tác bùng nổ đến thế kia mà.”

Ngồi dựa trên chiếc ghế sô pha mềm mại êm ái, Úc Bạch im lặng suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định… không khiến vị bác sĩ tâm lý quen biết đã lâu này phải cảm thấy khó xử.

“Xin lỗi, bác sĩ Trần, chỉ là vừa rồi đột nhiên nghĩ tới… hình như đây là một khởi đầu chuyện xưa không tệ.”

“Không sao cả, tôi cũng thấy rất thú vị. Nếu có ngày nào đó cậu viết thành truyện, nhớ cho tôi đọc nhé.”

Bà nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hoặc là gửi bản mềm cũng được.”

Ánh nắng sau giờ trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm cả căn phòng sáng rực rỡ. Nam sinh trên ghế sô pha có làn da trắng nhợt, sống mũi cao đeo kính đen. Tóc nâu dài vừa tới vai được buộc ra sau thành một búi nhỏ, phối với áo thun trắng đơn giản và quần short kaki, đúng chuẩn dáng vẻ trạch nam lười biếng.

Bác sĩ Trần tóc đã điểm bạc, nhưng đôi mắt vẫn hiền hòa sáng rõ. Bà nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, giọng nói mang theo một tia ngậm ngùi.

“Chớp mắt cái đã lớn thế này rồi…”

“Nhưng bác vẫn đẹp như trước.” Úc Bạch nói vậy, rồi đứng lên khỏi sô pha, lấy ra từ trong ba lô một hộp quà nhỏ có thắt nơ bướm, đưa tới tay bác sĩ.

“Chúc mừng bác nghỉ hưu. Nghỉ ngơi thật tốt, du lịch vui vẻ.”

“Trời đất, còn chuẩn bị cả quà nữa.”

Bác sĩ Trần nhận lấy món quà, mở rộng hai tay cười rạng rỡ, quay mặt đi giấu giọt nước mắt long lanh bên khóe mắt.

Úc Bạch khẽ cúi người ôm lấy bà: “Cảm ơn bác vì tất cả những năm qua.”

Bà bác sĩ thấp hơn cậu rất nhiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu: “Nếu gặp chuyện gì khiến cậu thấy phiền lòng thì vẫn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Úc Bạch nghĩ, món quà cậu chọn quả nhiên rất hợp với bác sĩ Trần.

Trong hộp là một tượng thiên sứ bằng gốm sứ tinh xảo.

Cậu hít sâu một hơi, trả lời có chút trái lương tâm: “Vâng, chắc chắn rồi.”

Nhưng cho dù là thiên sứ… e rằng cũng chẳng tin nổi chuyện có người nửa đêm chui từ ống nước ra để gõ bài "Ngôi sao nhỏ".

Mà đó lại chính là chuyện khiến cậu đau đầu nhất hiện giờ.

Là một “bệnh nhân” được bác sĩ Trần đồng hành suốt 12 năm, cả hai đều rất rõ: Úc Bạch không mắc bất kỳ bệnh lý nào có thể gây ảo giác hay rối loạn tâm thần. Tình trạng tâm lý của cậu rất ổn định, nhân sinh quan tích cực, lối sống lành mạnh.

…Vì thế, “Ngôi sao nhỏ” trong ống nước càng thêm phần đáng sợ.

Khi bác sĩ Trần âm thầm lau nước mắt, Úc Bạch cũng len lén thở dài.

Sau cái ôm cuối cùng, người bác sĩ tâm lý như thiên sứ ấy mỉm cười động viên: “Tiểu Úc, phải sống cho thật tốt. Giấc mơ của cậu nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Cậu đáp.

Tạm biệt bác sĩ Trần, Úc Bạch một mình đi về trạm xe buýt.

Đường phố náo nhiệt ồn ào, mới chia tay người thân thiết nhiều năm, giờ lại chen chúc giữa dòng người xa lạ, trong lòng cậu không khỏi dâng lên chút buồn bã.

Dưới mái hiên ven phố, mấy thanh niên mặc áo sơ mi hoa, tóc cắt ngắn, vốn đang tụm lại giả vờ chơi bài, lúc này đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu, động tác y hệt nhau.

Thấy vậy, Úc Bạch chẳng còn tâm trạng để buồn, lập tức tăng tốc bước chân, rảo bước rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Cậu vội vã bước lên một chiếc xe buýt vừa dừng ở trạm. Đợi cửa xe đóng lại và xe lăn bánh thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Trên xe không đông người. Động tác vội vàng lên xe của cậu khiến vài hành khách nhàm chán chú ý. Có một nữ sinh trẻ tò mò nhìn sang, ánh mắt cứ lướt giữa cậu và khung cảnh ngoài cửa sổ.

Úc Bạch làm như không thấy ánh nhìn xung quanh, cúi đầu mở điện thoại.

Tin nhắn từ biên tập tạp chí thúc bản thảo vẫn như thường lệ được gửi đến. Cậu đang viết đến đoạn cuối của truyện, nếu không phải vì bài "Ngôi sao nhỏ" khiến mất ngủ cả đêm qua, thì hôm nay đã có thể nộp bản rồi.

Ngày mai là hạn chót trả tiền thuê nhà mỗi tháng. Có nên nhân tiện hỏi chủ nhà là trước đây khu này từng có ai nghe tiếng động kỳ lạ như thế không?

Ở mấy ghế phía xa, ánh mắt của nữ sinh khiến bạn trai cô khó chịu.

“Em nhìn người ta gì dữ vậy?” Bạn trai cô lẩm bẩm, giọng chua loét. 

“Soái lắm sao?”

“Anh nhỏ giọng lại được không. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đi, mấy người trông dữ dằn như đòi nợ thuê đó, hồi nãy hình như đang đuổi theo anh chàng kia… nhìn thấy ghê.”

“Anh thấy gì đâu. Có liên quan gì tới anh? Em thôi nhìn người khác đi.”

Úc Bạch vẫn mặc kệ tất cả âm thanh xung quanh, đầu ngón tay do dự trên màn hình điện thoại.

Nếu hỏi, chắc phải nói thật tình hình. Nhưng nhìn phản ứng của bác sĩ Trần hôm nay… nếu chủ nhà chỉ mới gặp cậu lần đầu, biết cậu là nhà văn, thì liệu có nghiêm túc hỗ trợ xử lý không, hay sẽ nghĩ cậu viết truyện tới mức thần hồn nát thần tính, là kiểu khách thuê rắc rối?

Cậu thấy khả năng thứ hai cao hơn.

“Anh thái độ gì vậy!” Giọng nữ sinh bắt đầu lớn tiếng. 

“Anh nhìn mấy cô đẹp thì em có nói gì đâu!”

“Em nói cái gì vậy! Anh có nhìn đâu! Em nói nhỏ thôi được không!”

“Giờ mới biết im lặng hả? Còn không chịu nhận đúng không? Em nhịn anh lâu rồi đấy! Anh đừng tưởng em không biết chuyện anh lén xin cách liên lạc của bạn thân em!”

Cả xe người đều vểnh tai nghe.

Úc Bạch nhắm mắt lại, cố gắng tập trung suy nghĩ.

Nếu tạm thời không thể tìm kiếm trợ giúp từ bên ngoài, cậu chỉ có thể tự mình điều tra. Trong quá trình đó, để loại trừ khả năng chính mình bị rối loạn tinh thần gây ảo giác, có thể nhờ Nghiêm Cảnh làm người quan sát.

Nghiêm Cảnh là bạn thân từ nhỏ của cậu, từng chứng kiến vô số tình huống “kịch tính” trong đời Úc Bạch, khả năng tiếp nhận chuyện quái dị rất cao, chỉ tiếc đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, nên không giúp được gì nhiều.

Hoặc cũng có thể, để thực hiện giấc mơ bao năm nay, cậu nên ngưng suy nghĩ và điều tra chuyện này nữa. Biết đâu đêm nay âm thanh kỳ quái biến mất, cuộc sống lại trở về bình thường.

“Gọi cho A Linh là chuyện công việc! Em nghe anh giải thích đã…”

“A? Còn có cả A Linh? Em nói là Lị Lị! Rốt cuộc anh còn thêm bao nhiêu người nữa? Anh định làm cái gì hả ——”

…Thôi xong, đúng là chẳng có gì gọi là “bình thường” cả.

Cặp đôi đang cãi nhau trên xe ngày càng gay gắt, nội dung càng thêm cẩu huyết. Hành khách thì hóng hớt, tài xế cũng vô thức giảm tốc độ xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play