Ước chừng hai ba ngày trước, cậu ở trong nhà nghe thấy có một người môi giới lớn tiếng dẫn khách đi xem nhà.
Trước đây thỉnh thoảng cậu cũng nghe được, chỉ là trừ cậu ra thì chẳng ai thật sự thuê, vì tòa nhà này là một trong những tòa “có ma” nổi tiếng của khu, có căn từng xảy ra án mạng thảm khốc, nên những căn hộ ở đây thường bị môi giới lân cận dùng làm hàng tồn kho lót sẵn.
Đầu tiên đưa khách xem nhà ma lạnh lẽo u ám, sau đó cho xem căn bình thường nhưng dương khí tràn đầy chỉ đắt hơn chút xíu, là có thể dễ dàng chốt đơn.
Đại khái môi giới cũng không ngờ, trong vòng một tháng thì chỗ này lại có hai căn liên tiếp được thuê.
Nhưng mà vì sao cái người hàng xóm này lúc dọn vào lại yên lặng đến thế? Anh ta không có hành lý sao?
…Hơn nữa tại sao lại chọn ở ngay cạnh nhà cậu, trong khi tầng này rõ ràng còn mấy căn chưa ai thuê.
Ai lại nguyện ý ở trong một tòa nhà “có ma” mà còn chọn đúng căn có số 4 chứ!
Thật là hàng xóm kỳ quái tới cực điểm.
Úc Bạch nhìn chằm chằm bức tường nối liền với căn bên cạnh, trầm ngâm một lúc như thể muốn xuyên tường nhìn thấu gã hàng xóm kỳ lạ phía đối diện.
—— Cậu đâu có siêu năng lực nên đương nhiên không nhìn thấu, chỉ tổ mỏi mắt.
Úc Bạch tháo kính râm xuống, rốt cuộc cũng như ý nguyện mà ngã vật ra sofa thoải mái, một tay ôm gối, một tay cầm chai thuốc nhỏ mắt trên bàn trà, xoa dịu cơn buồn ngủ do thức trắng cả đêm.
Cậu đâu có cận thị, đeo kính chỉ để trông cho giống một tên trạch nam chất phác.
Vì sao lại muốn trông giống một trạch nam chất phác?
Trong túi di động bỗng vang lên.
Úc Bạch ngáp một cái, lôi di động ra, nheo mắt vì thuốc nhỏ còn mờ, lơ đãng liếc một cái rồi tiện tay nhận cuộc gọi.
Là video call.
Trên màn hình ngay lập tức hiện ra một khuôn mặt đầy khí chất cứng cỏi, lúc này đang rất sốt ruột.
“Tiểu Bạch à, em không sao chứ? Anh nghe A Cường nói thang máy ở khu em xảy ra chuyện, em còn bị kẹt trong đó! Sao không nói với tụi anh! Cũng không gọi bác sĩ! Anh gọi xe cứu thương rồi, đang trên đường tới.”
Đầu bên kia là một người đàn ông khí thế dữ dằn, nói một tràng như súng liên thanh, bên cạnh còn mơ hồ nghe thấy các đàn em kính cẩn nói “Máy bay đã chuẩn bị xong” “Thiên ca, bên này”……
Người được gọi là Thiên ca nhìn cậu chăm chú, trông càng thêm đau lòng: “Em khóc luôn rồi! Anh sẽ cho người đi đón bác sĩ Trần, em đừng sợ, anh cũng tới liền đây. Anh đã nói rồi, cái khu này xui xẻo, hôm nay dọn ra ngay! Con mẹ nó thang máy gì mà…”
Dưới âm thanh mỗi lúc một bạo lực và tục tĩu, Úc Bạch vốn đang mơ màng lập tức tỉnh như sáo, bật dậy: “Đừng gọi xe cứu thương! Em không có khóc! Bác sĩ Trần nghỉ hưu rồi!”
“Xạo, nước mắt em vẫn còn kia kìa!”
“Thuốc nhỏ mắt, thật đó, em vừa mới nhỏ xong.”
Úc Bạch vội giơ chai thuốc nhỏ mắt trong tay lên cho đối phương xem.
“Ai ya, khóc cũng không xấu hổ mà.” Thiên ca khoa tay múa chân với đôi mắt cậu, gương mặt hùng hổ mà tràn đầy tình thương của cha.
“Năm xưa anh lần đầu bị người ta chém đứt gân cũng khóc, khóc oa oa luôn, sau đó quen rồi thì không khóc nữa, không sao đâu, khóc ra là tốt rồi.”
Úc Bạch chậm rãi đặt chai thuốc xuống, bỏ luôn phản kháng.
“Ừ thì em khóc xong rồi, giờ không sao nữa, đừng có gọi xe hay đưa bác sĩ Trần tới. Em không bị thương, cũng không có bóng ma tâm lý.”
Úc Bạch bình tĩnh đưa điện thoại soi khắp người.
Nếu xe cứu thương và bác sĩ Trần thật sự lũ lượt kéo đến, thì cậu mới có bóng ma tâm lý đó.
Thiên ca nhìn chăm chú vào màn hình một lúc, phát hiện đúng là tứ chi đầy đủ, thần trí minh mẫn: “Thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao.” Úc Bạch cực kỳ bình tĩnh.
“Chỉ là bị hoảng thôi.”
Thiên ca lúc này mới thở phào, nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên thở dài: “Nói chứ em đeo kính áp tròng làm gì? Nhìn như vậy đẹp trai hơn hẳn, y như anh hồi trẻ vậy…”
Úc Bạch lập tức như sét đánh ngang tai đeo ngay kính râm, ôm laptop, cầm di động chạy nhanh vào thư phòng.
Trong video, nền phía sau lập tức từ cái sofa biến thành một tủ sách đầy tiểu thuyết và truyện tranh.
“Thiên ca à, em phải chạy deadline, mấy ngày nữa là nộp bản thảo rồi.” Trạch nam chất phác ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, đẩy đẩy gọng kính.
“Anh cũng đừng qua đây, lo công việc đi.”
“Được rồi, miễn là em không sao là tốt, anh bận vài hôm rồi về. Có chuyện gì phải nói liền với anh đấy, bọn A Cường đều canh em mà, gọi là có mặt. Mà thật sự không dọn đi hả?”
“Không dọn, em ở đây cũng ổn.” Ít nhất là cho đến trước ngày hôm qua thì vẫn ổn.
Chuyển nhà thật sự là việc rất mệt, tự dọn thì mệt, còn nhìn đám đàn ông đô con áo sơ mi kẻ kéo nhau tới giúp dọn thì còn mệt hơn.
Dù sao hiện giờ cũng chưa đến mức không thể ở nổi.
Úc Bạch lại nói chuyện dăm ba câu chuyện nhà, cuối cùng cũng thành công vượt qua cơn khủng hoảng này —— đến từ sự quan tâm khẩn cấp và tình thương lớn lao của một đại ca xã hội đen.
Thiên ca chính là người năm xưa ở vạch qua đường được cha cậu vô tình cứu trong một vụ tai nạn xe máy, một người đàn ông cao lớn cường tráng có cánh tay xăm trổ, cũng là thủ lĩnh thế lực ngầm năm nào. Họ Tôn, tên hai chữ “Thiên”.
…Tôn Thiên nghe thì đơn giản lại hùng dũng, nhưng đáng tiếc, anh ấy tên là Tôn Thiên Thiên.
Cái tên này hoàn toàn không hợp với ngoại hình, khí chất, và nghề nghiệp của bản thân anh.
Nghe nói cái tên này đã mang đến vô số lần bị cười nhạo và cả một trận đánh nhau, và cũng là điểm khởi đầu cho con đường trở thành “vua lưu manh” của thiếu niên Tôn Thiên Thiên.
Còn Úc Bạch, suýt chút nữa cũng đi theo con đường đó.
Cậu di truyền mái tóc nâu tự nhiên từ mẹ, cũng di truyền luôn nhan sắc khiến người ta kinh ngạc.
Phần còn lại mà người cha trầm mặc để lại, có lẽ chỉ là một sự kiên định trầm lặng và vững chãi.
Cậu lần đầu gặp những người từng được cha cứu trong tang lễ của ông.
Tôn Thiên Thiên là người đến sớm nhất trong số đó, anh ta dùng tay áo dài che kín cánh tay xăm trổ, quỳ gối suốt một đêm bên linh cữu, xung quanh luôn vang lên tiếng khóc nghẹn đầy bi thương.
Một đại ca từng đối mặt với cái chết vô số lần nên chưa từng thấy tiếng khóc nào chói tai đến thế, sinh mệnh lại quý giá đến vậy.
Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, người anh hùng lặng lẽ từ giã cõi đời, để lại một đứa nhỏ đơn độc lớn lên giữa thế gian.
Khi người lạ ôm lấy đứa bé ấy bước vào linh đường, cậu mặc một bộ vest đen tuyền, áo sơ mi trắng được cài kín cổ ngay ngắn. Khuôn mặt tái nhợt và tinh xảo càng làm cậu trông yếu ớt hơn, mái tóc nâu óng ánh bị đèn chiếu rọi đến gần như trong suốt, đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo, lặng im đứng giữa không khí tang tóc, lặng lẽ mang theo nét thê lương u buồn, từng bước giày da vang lên thanh thoát.
Tôn Thiên Thiên đứng chết trân tại chỗ.
Anh ta tưởng đâu là con trai ông trùm nhà nào đi nhầm sang linh đường.
Sau khi lễ tang kết thúc, anh riêng rẽ tìm gặp Úc Bạch.
“...Bố em là ân nhân cứu mạng của anh. Không có ông ấy thì cũng chẳng có anh của bây giờ. Từ nay về sau, những gì anh có được đều là của em. Anh sẽ không làm mấy chuyện như trước nữa. Trên đời này có quá nhiều bất trắc, những ngày sau này, anh muốn sống tử tế, sống giống như bố em.”
Nói đến đây, Tôn Thiên Thiên hạ thấp giọng, như thể sợ ân nhân ở trên trời nghe thấy mà ngượng ngùng.
“Nhưng nếu em muốn...” Anh cắn nhẹ môi, vẻ mặt quyết tâm.
“Anh để lại cho em một nhóm người đi theo em lăn lộn cũng được.”
Khoảnh khắc đó, Úc Bạch vốn đang đau lòng đến độ mặt không cảm xúc, nước mắt chực trào, lập tức trợn tròn mắt vì choáng váng, quên luôn khóc.
Với một đứa học sinh tiểu học trong sáng ngây thơ mà nói, chuyện này đúng là hơi quá sức tưởng tượng.
Cậu hoàn toàn không thể ngờ được rằng, mặc vest đen vào lại khiến mình trông y chang một thiếu gia thế lực ngầm sinh ra để làm đại ca xã hội đen.
Tên của cậu nghe ra còn giống mafia hơn cả “Tôn Thiên Thiên”.
So với tiếng gọi “Úc thiếu gia” nghe lạnh gáy từ miệng đám đàn em của anh Tôn, cậu thà người ta gọi mình là “Tiểu Bạch” còn hơn.
Từ đó, Úc Bạch tự thề với lòng, đời này sẽ không bao giờ mặc mấy bộ đồ nghiêm chỉnh như vậy nữa.
Nhưng Tôn Thiên Thiên – người đàn ông cực kỳ coi trọng ân tình – lại độc thân, không con cái, thật sự tính giao toàn bộ đế nghiệp khổng lồ của mình cho cậu kế thừa.
Thế là Úc Bạch đành gắng sức diễn cho tốt vai một người không có chí lớn, chỉ muốn sống bình yên.
Cậu không muốn làm đại ca, cũng chẳng mơ làm tỷ phú.
Chỉ muốn làm một otaku lặng lẽ, ít bị chú ý là được rồi.
Dù sao mơ ước lớn nhất trong đời cậu, chỉ là sống tới lúc tự nhiên qua đời mà thôi.
Úc Bạch cúp điện thoại video, thở dài.
Buồn ngủ đã bay biến, cậu dứt khoát mở laptop ra làm việc.
Viết xong bản thảo thì có thể ngủ một giấc thật ngon.
Úc Bạch ngồi trước máy tính, rót đầy cốc nước, bật danh sách phát bài hát yêu thích, mở file tên “Di thư - Úc Bạch v13.doc” ra, sửa lại đoạn kết mà lúc nãy còn thấy chưa ưng ý lắm, rồi lưu thành bản v14.
Sau đó cậu lại mở bản thảo chính ra – chỉ còn thiếu phần kết.
Và thế là cắm đầu làm việc nghiêm túc.
Phải nói, sau khi viết xong di chúc của chính mình rồi quay qua viết truyện kinh dị, đúng là cảm xúc rất nhập tâm.
Linh cảm tràn về như nước, Úc Bạch chăm chú nhìn màn hình, ngón tay gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, tiếng lách cách vang vọng khắp phòng, hoà cùng giai điệu nhạc nền như vừa khóc vừa than.
Khi Úc Bạch bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, thì ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Sao mấy bài hát này bài nào cũng lồng tiếng khóc lờ mờ làm nền vậy? Trào lưu mới hả?
Cậu vừa hoàn thành bản thảo, đang định đứng dậy uống ngụm nước rồi kiếm gì đó ăn trước khi lên giường ngủ.
Âm nhạc vừa tắt.
Nhưng tiếng khóc vẫn còn.
Hiện giờ chỉ có một mình cậu trong phòng, vậy mà lại vang lên một tiếng khóc cực kỳ rõ ràng, trong trẻo, như thể một bé gái đang nức nở đầy bi thương.
Úc Bạch cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng.
Tiếng khóc dường như phát ra từ bên trong bức tường.
Giống hệt như đêm qua, khi tiếng hát ngân nga như từ vì sao vọng lại.
Cậu chầm chậm bước đến sát tường, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng khóc càng lúc càng gần, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, như thể có người ghé sát bên tai cậu mà thút thít.
Nhưng ngoài bức tường này, là không khí trống rỗng của tầng 12 cao vút.
Úc Bạch hít một hơi sâu, cầm lấy chìa khoá và điện thoại, bước ra khỏi nhà, đi một vòng quanh hành lang.
Không có gì bất thường.
Cậu nhớ rõ tầng này chỉ có vài căn hộ có người ở, không có gia đình nào có bé gái cả.
Dù sao cũng gần một tháng rồi cậu chưa từng gặp hay nghe thấy tiếng trẻ con.
Quay trở về phòng, tiếng khóc vẫn chưa ngừng.
Trước hiện tượng quái dị này, chỉ có hai khả năng.
Nghĩ một lát, Úc Bạch gọi cho người bạn thân là Nghiêm Cảnh, đồng thời đưa điện thoại lại gần bức tường.
“Alô?” Bên kia vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng nói nhồm nhoàm.
“Tao đang ăn cơm nè —— ủa sao vậy Tiểu Bạch? Sao mày khóc á?”
Nghe thấy phản ứng đó, Úc Bạch áp điện thoại vào tai, xác nhận lại: “Mày nghe thấy tiếng khóc hả?”
“Dĩ nhiên là nghe thấy mà!”
Vậy là không phải cậu bị ảo giác.
Chỉ còn một khả năng duy nhất.
Úc Bạch trầm mặt lại.
Bên kia, Nghiêm Cảnh cuống lên: “Mày bị gì rồi? Sao tự dưng khóc? Đừng khóc nha, tao tới liền bây giờ!”
“...” Vẻ mặt nghiêm trọng của Úc Bạch hoàn toàn sụp đổ.
“Tiếng khóc tao giống vậy hả?!”
“Thì tao đâu biết tiếng mày khóc ra sao! Hồi ba mày mất, mày cũng không khóc mà! Giờ lại khóc, làm tim tao muốn rớt ra ngoài luôn á!”
Úc Bạch kiên nhẫn giải thích: “Không phải! Hồi đó tao định khóc, là do Thiên ca ——”
“Rồi rồi rồi, mày khỏi phải giải thích! Tao đâu phải ba mày! Tao không giận đâu, chờ tao ăn thêm miếng nữa là tao phóng qua ngay.”
Nghiêm Cảnh vừa ăn vừa lèm bèm:
“Không ngờ mày khóc nghe giống bé gái thiệt đó, hên là lúc lễ tang mày không khóc...”
“Câm miệng! Không phải tao đang khóc!”
Úc Bạch suýt bóp nát cái điện thoại, tức điên: “Là có ma!!”
“Hả??”
Nghiêm Cảnh đang định lao ra cửa lập tức đứng hình: “Mày nói gì cơ?”
“Có ma.” Úc Bạch nhấn mạnh từng chữ.
“Nhà tao có ma, là âm thanh thật sự từ một con ma phát ra.”