Úc Bạch đưa mắt nhìn theo ánh sáng xanh nhàn nhạt kia, thấy trên cửa thang máy có dán mảnh giấy cảnh báo giao nhau giữa hai màu đỏ và đen – là những lưu ý an toàn khi sử dụng thang máy.

Trong đó có một mục là: Cấm dùng tay chân hoặc đồ vật để chắn cửa.

Không hiểu vì sao, Úc Bạch có linh cảm người con lai bên cạnh đang đọc dòng chữ đó.

Cậu khẽ cau mày, theo bản năng vươn tay vịn lấy tay nắm thang máy.

Người đàn ông mặc áo polo, xách một đống túi ni lông đồ ăn, vẫn đang luyên thuyên, tò mò đánh giá anh chàng trầm mặc kia:

“Ê, cậu cũng ở khu này hả? Trước giờ chưa gặp qua, mới chuyển đến à? Ủa mà cậu có hiểu tôi đang nói gì không vậy?”

Ngay sau đó, thang máy lại rung lên một cái.

“Để tôi nhớ xem, nói tiếng Anh là sao ta... Hello! Cờ lâu lêu—— ui má ơi má ơi má ơi!!!”

Thang máy vốn đang nhẹ nhàng đi lên, đột nhiên bắt đầu trượt mạnh xuống dưới, kèm theo âm thanh kim loại cọ xát chói tai từ bên ngoài truyền vào.

Cảm giác mất trọng lực đột ngột ập đến. Giữa tiếng ồn khủng khiếp và tiếng la hét “má ơi” loạn xạ, Úc Bạch gồng mình siết chặt tay vịn, trong đầu không kìm được hiện lên bản di chúc mới viết gần đây nhất.

Dù đây đã là bản chỉnh sửa lần thứ mười ba, nhưng khi con người đối diện sống chết, lúc nào cũng có thêm vài tiếc nuối muốn bổ sung. Cậu chợt thấy bản kết thúc viết vẫn chưa đủ vừa ý. Nếu được, cậu còn muốn viết thêm bản thứ mười bốn. Dĩ nhiên, nếu có thể viết tới mười lăm thì càng tốt, nghe tên là thấy may mắn rồi, còn mười sáu thì khỏi bàn——

Trong lúc đầu óc đang miên man vớ vẩn như thế, âm thanh rít kim loại bên ngoài ngày càng lớn, cho đến khi ở một khoảnh khắc gần như ù tai thì tất cả đột ngột yên bặt.

Chiếc thang máy đang lao xuống điên cuồng bất ngờ dừng lại.

Người đàn ông áo polo không kịp giữ thăng bằng, mông đập thẳng xuống sàn. Đống túi ni lông đồ ăn vốn ôm trong lòng cũng bung ra. Ông trợn tròn mắt hoảng loạn, nhưng ngay sau đó gương mặt ngơ ngác lập tức sáng bừng:

“Nóng quá nóng quá nóng… má ơi, còn sống! Tụi mình còn sống hả?!”

Ông luống cuống nâng đống túi ni lông nóng rẫy lên, mặc kệ dáng vẻ chật vật của mình, hấp tấp quay đầu nhìn hai người bạn đồng hành xa lạ còn lại.

Rồi ông thấy Úc Bạch đang bám tay vịn, lưng dựa sát vào vách tường, tư thế bảo hộ thuần thục vô cùng. Còn anh chàng con lai kia vẫn đứng im tại chỗ, nét mặt không hề thay đổi.

Ông thì đang ngửa cổ giơ đồ ăn như con rùa lật ngửa, nhìn hai người kia như thể người khác loài, ngượng chín mặt, toan đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích.”

Một giọng nam bình tĩnh vang lên, chặn ông lại.

Úc Bạch hít sâu ổn định lại phản xạ co rút bản năng của cơ thể, tiếp tục nói:

“Thang máy chưa rơi thẳng xuống đáy, chắc đang tạm lơ lửng giữa chừng. Tôi sợ nếu cử động mạnh quá sẽ làm nó rớt tiếp.”

Áo polo lập tức ngừng động tác:

“Được được, tôi không nhúc nhích nữa. Giờ tụi mình phải làm sao đây? Gọi cấp cứu hả? Điện thoại còn sóng không?”

“Có tín hiệu.”

Úc Bạch đỡ gọng kính hơi trượt xuống, bật điện thoại, bấm nút gọi khẩn cấp trên bảng điều khiển thang máy.

Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy. Trong lúc trao đổi với nhân viên cứu hộ, cậu dần dần lấy lại bình tĩnh.

“Họ nói sẽ đến trong vòng mười lăm phút, bảo tụi mình giữ bình tĩnh. Thang máy có hệ thống thông gió, dưỡng khí đủ, không cần lo.”

“Vậy thì tốt quá, thật đó.”

Áo polo thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn: “Cũng may có cậu ở đây. Tôi từ bé đến giờ chưa từng gặp chuyện thế này. Cảm ơn cậu lắm.”

Úc Bạch lắc đầu: “Không sao đâu.”

Cậu cũng chưa từng gặp sự cố nghiêm trọng kiểu này, nhưng lại có nhiều trải nghiệm quái gở khác không kém phần kinh dị.

Một lúc sau, thang máy rơi vào im lặng.

Úc Bạch dường như hồn vía treo ngược cành cây, bắt đầu nghĩ về bản di chúc thứ mười bốn của mình. Áo polo thì mắt nhìn vô định, cố gắng điều hòa tâm trạng.

Rồi rất tự nhiên, cả hai cùng lúc nhìn về người thứ ba trong thang máy.

Anh chàng con lai với mái tóc đen dài hơi xoăn, đôi mắt xanh lơ mơ màng, vẫn đứng yên lặng như lúc đầu, chưa từng hé miệng, cứ như chẳng hề trải qua cú rơi kinh hoàng vừa rồi. Gương mặt không chút biểu cảm, dáng đứng như thể đang chờ xe buýt.

Y như một hồn ma cổ lỗ sĩ bị nhốt trong thang máy.

Nếu không phải cậu tin chắc trên đời này không có ma, thì Úc Bạch đã tin mình thật sự gặp ma rồi.

Cậu dứt khoát quay đi, quyết định mặc kệ người hàng xóm quái gở này.

Chỉ cần thêm mười lăm phút nữa là cậu có thể bình an trở về nhà, ngả người trên sofa, ôm gối ôm, bật điều hòa, bật tivi, bóc gói khoai tây chiên…

Giữa không gian yên ắng, bỗng có tiếng ục ục nho nhỏ vang lên phá tan bầu không khí.

Úc Bạch cúi đầu nhìn bụng mình, xác nhận không phải là thủ phạm. Sau đó nghe thấy tiếng áo polo ngượng ngùng giải thích:

“Cả ngày nay chưa ăn gì, vừa rồi lại hoảng quá, đói muốn xỉu.”

Mùi đồ ăn từ túi ni lông lan tỏa ngày càng rõ rệt: gà rán, thịt xiên nướng, mì cay… đúng là khi đói càng ngửi càng chịu không nổi.

Cả ba lại rơi vào trầm mặc, tiếp tục chờ nhân viên cứu hộ.

Mười lăm phút, sao mà dài quá.

Ục ục.

Áo polo lục lọi túi bên trái, rồi lại sờ sang túi phải, cuối cùng đành đầu hàng trước cơn đói cồn cào. Ông cẩn thận đặt túi ni lông xuống sàn, mở ra.

“Chỗ mì cay hình như bị nghiêng đổ rồi. Hai người có muốn ăn thử tí gà rán với thịt xiên không?”

Úc Bạch định từ chối, thì nghe ông lôi ra một túi khác: “Ở đây còn có Coca với bia đá. Hai người đứng thì tiện uống hơn, giải nhiệt tí cho đỡ sốc.”

Chai Coca mát lạnh đang kề sát hộp gà rán nóng hôi hổi.

Khó mà từ chối được.

Úc Bạch ngoan ngoãn nhận lấy lon Coca:

“Cảm ơn ông.”

“Khách sáo gì chứ, tụi mình là hàng xóm mà. Với lại giờ coi như đã trải qua hoạn nạn sinh tử cùng nhau rồi, đúng không?”

Áo polo vẫn giữ nguyên tư thế ngửa ra, cười cười đùa giỡn. Ông nhiệt tình đưa xiên nướng và gà rán về phía cậu:

“Chỗ này làm ngon lắm, ăn thử đi.”

Ông vốn còn định mời cả anh chàng con lai, nhưng thấy đối phương từ đầu đến giờ vẫn im phăng phắc, ông chột dạ rồi quay sang thì thầm với Úc Bạch:

“Người nước ngoài này không hiểu tiếng Trung thiệt hả? Tôi cũng muốn cho cậu ấy thử đặc sản quê mình… Mà nói nghe nè, tâm lý cậu ấy phải gọi là siêu cấp luôn đó, nét không sợ hãi gì luôn ha…”

Bọt ga trong lon Coca vừa đủ để lót nền, hương thơm giòn tan từ gà rán lan tỏa, khiến tâm trạng của Úc Bạch cũng dịu đi được phần nào.

Cậu không cho rằng người hàng xóm xa lạ bên cạnh là người nước ngoài không hiểu tiếng, bởi vì trước đó rõ ràng anh ta đang đọc dòng cảnh báo dán trên thang máy, chắc chỉ là có lẽ không muốn đáp lời họ mà thôi.

“Có khi anh ta không định ra ngoài.” Úc Bạch buột miệng nói.

Lời vừa dứt, người đàn ông tóc đen mắt lam bỗng ánh mắt sáng lên, liếc nhìn cậu một cái.

Nếu Úc Bạch không nhìn nhầm, đôi mắt xanh xám kia hình như… đang tán đồng?

Tán đồng cái gì? Anh ta thật sự không định đi đâu sao?

Úc Bạch không hiểu.

Cậu chọn cách phớt lờ mấy điều kỳ lạ vặt vãnh đó, ngày hôm nay đã đủ ly kỳ rồi, không muốn dây dưa thêm, chỉ mong được nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

“Vậy thì cậu ấy lỡ mất bữa ngon rồi.” 

Vương sư phụ lắc đầu tiếc rẻ, tâm trạng cũng dần dịu xuống nhờ mùi đồ ăn.

“Sao, thấy ngon đúng không?”

Úc Bạch gật đầu: “Ngửi thôi đã thấy đặc biệt thơm. Mua ở đâu thế?”

Con lai lại liếc mắt nhìn cậu một lần nữa, ánh mắt vẫn kiểu tán đồng âm thầm.

Anh cũng thấy ngon à?

... Thôi được rồi.

Úc Bạch nhắm mắt, ép bản thân không đánh giá đối phương nữa. Cậu nhìn thẳng phía trước, dẹp bỏ hết mấy suy nghĩ lan man, chỉ tập trung ăn cho xong.

Vương sư phụ vừa ăn que nướng vừa trả lời: “Ngay tiệm gần trạm xe buýt đó, mua một cân tặng nửa cân luôn.”

“Gần thế à, lần sau đi ngang qua tôi ghé thử.”

“Vậy coi như tôi kéo được mối cho người ta ha ha.” Vương sư phụ cười hì hì.

“Nhà tôi ở ngay bên cạnh, mở tiệm kim khí. Sau này nếu nhà cậu có cái gì hỏng thì cứ tìm tôi, miễn phí luôn, cứ gọi là Vương sư phụ."

Hương dầu mỡ thơm nức ngập trong buồng thang máy trục trặc, nơi này đúng thật chẳng khác gì một quán ăn khuya.

Khi cửa thang máy cuối cùng cũng bật mở, đập vào mắt đội cứu hộ là một cảnh tượng hết sức... khó tả.

“Rồi, cửa mở rồi, mọi người có thể ra ngoài, từ từ thôi, đừng gấp —— ơ…”

“Không sao không sao, tụi tôi sẽ gọi người đến kiểm tra thang máy ngay. Mọi người mau về nghỉ đi, không có gì hay đâu —— ủa?”

Bên ngoài thang máy tụ tập đông nghịt người: đội cứu hộ, phóng viên, nhiếp ảnh gia theo sát đưa tin, quản lý chung cư, hàng xóm hóng chuyện…

Ngón tay nhiếp ảnh gia vẫn đặt lên nút chụp, ngơ ngác nhìn vào khung hình, chẳng biết nên ấn hay không.

Rắc.

Vương sư phụ vẫn nằm chổng vó trên sàn, vừa nhai BBQ vừa bối rối nhìn tất cả.

Hàng xóm kỳ lạ tóc đen mắt lam chăm chú nhìn màn hình máy ảnh, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên nở một nụ cười lễ phép tiêu chuẩn.

Úc Bạch thì tay trái cầm gà rán tay phải ôm lon Coca, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cậu biết mà, hôm nay vẫn còn có thể “xuất sắc” hơn nữa.

Sau khi tốn bao công sức để vừa trình bày với đội cứu hộ, vừa thuyết phục phóng viên và nhiếp ảnh gia làm mờ mặt cậu trong ảnh thì Úc Bạch mới xem như thoát khỏi được vòng tai nạn trùng trùng đó, mệt mỏi lê bước về phía cầu thang bộ.

Vì những hộ dân đứng xem yêu cầu quá quyết liệt, cả hai thang máy đều phải tạm ngừng kiểm tra, cậu chỉ còn cách leo bộ về nhà.

May mà toà nhà không cao lắm, chỉ mười hai tầng, mà thang máy lúc đó kẹt ở tầng năm, cũng không quá xa.

Úc Bạch đẩy cánh cửa chống cháy ra thì sau lưng bất chợt vang lên một giọng nói.

“Xin hỏi, đi đường này có lên được tầng mười hai không?”

Cậu có hơi bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt va phải một đôi mắt xanh lam như hồ nước.

Cuối cùng người hàng xóm xa lạ kia cũng mở miệng. Phát âm chuẩn, giọng nói dễ nghe, chỉ là mang theo một chút lo lắng kỳ lạ, như thể đây là lần đầu anh ta dùng ngôn ngữ để đối thoại với người khác.

Không phải người nước ngoài.

Nói đúng hơn là… giống người ngoài hành tinh.

“Có chứ.” Úc Bạch đã bước vào cầu thang, theo bản năng giữ cửa cho người ta đi cùng.

Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

Úc Bạch nhìn thấy ánh mắt người kia lặng lẽ dừng lại ở bàn tay mình đang giữ cửa. Nơi đó hình như đang khiến anh ta… lo lắng?

Cậu hơi ngẩn ra, rồi không hiểu vì sao lại buột miệng: “Đây không phải thang máy, chắn cửa cũng không sao đâu.”

……

Mình đang nói gì thế này? Lại tưởng người ta không phân biệt được cửa thang máy với cửa cầu thang hả?

Tuy rằng cánh cửa phòng cháy màu xám nhìn cũng có hơi giống cửa thang máy thật.

Úc Bạch còn chưa kịp giải thích lời nói vu vơ của mình, thì thấy người hàng xóm kia như thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh vào.

“Cảm ơn cậu.” Người kia rất lễ phép, giọng điệu đầy thành ý.

“… Không có gì.”

Úc Bạch mặt đơ hoàn thành đoạn giao tiếp hữu hảo này, không dám nghĩ sâu hơn về logic phía sau.

Thôi, cũng không phải cậu chưa từng gặp người cao hơn 1m80, mặt đẹp như minh tinh mà tâm hồn vẫn là học sinh tiểu học.

Dù anh chàng con lai này có kỳ lạ cỡ nào, cũng không liên quan đến cậu. Cùng lắm là hàng xóm tầng bên, một tầng nhiều hộ, chưa chắc đã thường xuyên chạm mặt ——

Leo đến tầng 12, Úc Bạch đứng trước cửa căn hộ 1205 đang lục túi tìm chìa khoá. Bên kia, con lai kia đã mở cửa 1204, trước khi bước vào còn quay đầu rất lễ phép chào cậu, đôi mắt lam như sóng nước long lanh.

“Hẹn gặp lại.”

“…” Úc Bạch ra sức ép lại cái cảm giác bất ổn đang dâng trào trong lòng.

“… Hẹn gặp lại.”

Cạch.

Úc Bạch đóng cửa lại, tâm trạng không sao yên được.

Anh ta dọn vào từ bao giờ? Sao mình lại hoàn toàn không hay biết?

Cậu bình thường rất ít ra khỏi nhà, trừ khi thật sự cần thiết, nên không thể nào không nghe thấy tiếng chuyển nhà bên cạnh.

Vận chuyển thùng đồ, di dời nội thất, trò chuyện với công nhân khuân vác.

Tất cả đều sẽ tạo ra tiếng động không nhỏ.

Trừ phi… lúc anh ta dọn vào, hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.

Úc Bạch cố nhớ lại mấy ngày gần đây trong khu. Chung cư này vốn nổi tiếng vì “tin đồn có ma”, hộ dân không nhiều, người đến người đi cũng ít, ngày thường vô cùng yên ắng. Có bất kỳ động tĩnh nào lạ đều rất dễ nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play