“Cứu mạng…… Có ai không?"
"Cứu mạng!?
Tần Nhuận không chắc mình có nghe nhầm có người kêu cứu hay không, mỗi lần hắn dừng tay lại lắng tay nghe lại không nghe thấy được lời nào.
Nhưng đến khi hắn tiếp tục chặt củi lại đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu mơ hồ truyền tới “Cứu mạng!”
Giữa núi sâu, đột nhiên lại vang lên tiếng như vậy chẳng khác nào gặp phải ma giữa ban ngày.
Sau vài lần do dự Tần Nhuận dứt khoát dừng lại nghiêng tai chú ý lắng nghe.
Ban đầu còn tưởng gặp ma giữa ban ngày, đợi tới khi Tần Nhuận lấy hết can đảm lần theo tiếng kêu đó đi tới thì phát hiện, hắn đây không phải là gặp ma ban ngày mà nhìn thấy….. tiểu tiên nam.
Ngay vào lúc nhìn thấy Hứa Vân Phàm suy yếu mà nằm trong hố sâu, gương mặt tuấn tú ngẩng lên, bởi vì thấy có người tới mà ánh mắt tràn đầy hy vọng đã đập sâu vào lòng Tần Nhuận.
Nam nhân gặp nạn kia thật sự quá đẹp, đẹp tới mức khiến Tần Nhuận hoảng hốt thất thần trong chốc lát, lần nữa nghĩ bản thân có phải xuất hiện ảo giác hay nhìn lầm rồi không.
Đây có thật sự là một tiểu hán tử không? Hay là tiểu yêu tinh hóa thân thành người?
Nhưng trong lòng Tần Nhuận lại nghĩ so với yêu tinh hắn càng tin đưởng đây chính là tiểu tiên nam.
Tần Nhuận ngây người mà nhìn “tiểu tiên nam”, người này thật sự là hán tử xinh đẹp, có lẽ tiếng “sinh đẹp” này còn chưa đủ để miêu tả người này.
Tiểu tiên nam không chỉ lớn lên với dung mạo xuất chúng mà khí chất người này lại phi phàm, dù lúc này trên người dính đầy bùn đất với cây cỏ vẫn không giảm nửa phần phong thái.
Tần Nhuận mơ hồ mà cảm giác được trong đoạn ký ức bị mất trước kia, hắn cũng từng gặp qua vô số người xuất chúng, nhưng không một ai có thể so sánh được với vẻ đẹp của tiểu tiên nam đang ngẩng đầu nhìn mình.
Khí chất trên người này cao quý, tự nhiên, nó toát từ trong xương cốt, là một loại hấp dẫn đặc biệt khác với người thường.
Trong khoảnh khắc ấy, giống như có một giọng nói vang lên trong đầu Tần Nhuận, chính là người này, người này chính là tướng công mà ngươi đang khổ sở chờ đợi lâu nay.
Mắt Tần Nhuận mở lớn, mấy ngày trước hắn có đang nghĩ, nếu như ông trời có thể an bài cho hắn một tướng công hợp tâm ý thì tốt biết bao!
Rõ ràng hắn sống cực khổ như vậy, nếu như đời trước hắn có gây ra tội ác tày trời đi nữa thì lúc tuổi còn nhỏ thì mất nương, phụ thân thì chết trong bụng dã thú, nãi nãi lại chết trên tay kẻ trộm. Hắn hiện tại bất quá mới 18 tuổi mà thôi, nhưng đã nếm đủ mọi cay đắng nhân sinh này rồi.
Mấy năm nay hắn chịu khổ như thế còn chưa đủ để chuộc tội hay sao?
Người đời hay nói khổ tận cam lai, vậy tới khi nào hắn mới có thể ăn trái ngọt này đây?
Tần Nhuận nghĩ, hắn không cần người đại phú đại quý, không cần công danh lợi lộc, cái gì cũng không cầu, chỉ cần có một tướng công để dựa vào.
Trùng hợp, không phải hôm nay hắn được ông trời đưa tướng công tới hay sao.
Cho nên, khẳng định là ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.
Tần Nhuận nhận định người này rồi, không cần suy nghĩ, ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nhảy xuống hố đem Hứa Vân Phàm cõng lên.
Đó là lý do vì sao mà Tần Nhuận cố chập phải đưa người này trở về.
Một phần vì người này là ông trời ban cho hắn, mà một phần nữa hắn thật sự cần một nam nhân làm trụ cột gia đình.
Hứa Vân Phàm không biết vì sao Tần Nhuận lại cố chấp với mình như vậy, trước mắt hắn chỉ cảm thấy phiền muộn không thôi.
Dựa vào sự cố chấp đó mà Tần Nhuận đã đuổi theo hắn từ trong thôn đến tận nơi này, quyết tâm không tìm thấy hắn sẽ không bỏ qua.
Hứa Vân Phàm chưa từng nghĩ sẽ ở lại làm tướng công của Tần Nhuận.
Dù Tần Nhuận lớn lên tuấn tú, nam tính, mà hắn xác thực là đối với gương mặt cùng dáng người này vô cùng thưởng thức, yêu thích.
Nhưng, phần yêu thích này chỉ đơn giản là yêu thích đối với cái đẹp mà không phải kiểu yêu thích nam nữ loại này.
Mấy ngày nay, không phải hắn chưa từng từ chối Tần Nhuận, nhưng mỗi khi nhắc tới chuyện này Tần Nhuận đều cố ý tránh né không nói mà dời câu chuyện sang hướng khác.
Hứa Vân Phàm vì khế mà phiền lòng, hắn biết chính mình lớn lên không hề thua kém, nếu không lúc trước đã chẳng có vô số nữ nhân theo đuổi hắn như vậy, có thể nói là xếp hàng dài từ thành đông đến thành nam cũng không ngoa.
Hắn không có cơ hội nói rõ được với Tần Nhuận, Hứa Vân Phàm sợ mình mang tiếng là nam nhân vong ân phụ nghĩa, cho nên dù chân chưa khỏi hẳn, hắn đã lừa Tần An nhân lúc Tần Nhuận còn đang làm việc ngoài đồng ra ngoài tìm chút quả dại cho hắn, rồi nhân cơ hội chạy trốn.
Hứa Vân Phàm nghe thấy từng tiếng kêu tên mình đầy đau đớn, hắn nhớ tới mấy ngày vừa qua, sự ân cần và chăm sóc của Tần Nhuận, còn cả vẻ lấy lòng của người này hắn cảm thấy không hiểu sao lại đau lòng, thấy áy náy cuối cùng lại không thể bỏ qua được.
Xuyên tới nơi xa lạ như thế này hắn vừa mê mang, bất lực còn có nỗi nhớ nhà nhớ người thân, tất cả những cảm xúc điên cuồng này không ngừng bao vây lấy hắn.
“Đừng gọi nữa.” Hai tay Hứa Vân Phàm ôm lấy đầu cúi xuống lẩm bẩm “Đừng kêu nữa, Tần An không đi, Tần An hiện tại có thể làm gì được? Chẳng lẽ ở lại làm tướng công của ngươi sao?”
Chuyện này có thích hợp không? Rõ ràng là nó không thích hợp cho nên hắn mới phải bỏ chạy mà!
“Không thể sao?”
Đột nhiên vang lên giọng nói khang khàn đáp lại lời hắn, dọa cho Hứa Vân Phàm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên ngây ngốc mà thốt “A!”
Trước mắt mặt hắn chính là Tần Nhuận đang thở dồn dập, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trên trán đổ đầy mồ hôi, đủ thấy hắn vội vàng đến mức nào.
MẶc dù bộ dáng Tần Nhuận có chật vật không nhìn nổi nhưng ánh mắt lại sáng rực nhìn chăm chú vào Hứa Vân Phàm, không rõ là vì xúc động hay là do quá mức đau lòng mà giọng nói hắn mang theo nghẹn ngào “Không thể ở lại được sao?”