Trước đây không phải Hứa Vân Phàm nói hắn không có chỗ để đi, muốn ở lại sao?

Vậy mà sau khi y nói mấy lời đó người này muốn bỏ trốn.

Xem ra hắn thật sự bị mình dọa sợ rồi.

Tần Nhuận biết chuyện này đối với người trước mặt vô cùng khó xử, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà muốn tranh thủ thêm một lần nữa.

Hứa Vân Phàm đối mặt với chuyện này không biết nên đáp lại như thế nào. Trước đây, nữ nhân theo đuổi hắn không ít, lúc còn đi học, trong hộc bàn trừ bỏ sách giáo khoa thì còn lại đều là thư tình.

Đôi khi còn có người lớn gan mà tìm hắn tỏ tình trực tiếp. Hắn nhớ, lúc đó bản thân mình toàn bộ đều trực tiếp cự tuyệt nhưng vẫn không mất lễ phép, có thể nói hắn dứt khoát, lễ độ, không hề giữ lại bất kỳ hy vọng nào.

Nhưng lần này, Hứa Vân Phàm há miệng lại không thể thốt ra một câu cự tuyệt nào.

Nếu như hắn không thể tìm được đường quay về, ở lại một nơi xa lạ hắn nên đi chỗ nào bây giờ?

Nhưng một khi theo người này trở về, hắn là một nam nhân cùng một ca nhi ở cùng một phòng, khảng định sau này không ít lời bàn tán, lúc đó hắn còn đi được sao?

Trừ khi……

Hứa Vân Phàm suy nghĩ một lát rồi quyết định nói rõ ràng.

“Tần Nhuận, ta không phải là người đồng tính……” hắn nghĩ tới Tần Nhuận chắc không biết đồng tính luyến ái là gì cho nên sửa lời nói “Ta không thích nam nhân, cho nên…..” Chúng ta chắc chắn không có khả năng, không có kết quả gì đâu.

Nhưng lời kế tiếp còn chưa kịp nói ra đã nghe thấy Tần Nhuận vội vàng, đè xuống chua xót trong lòng, mặc kệ xấu hổ mà nói một câu “Nhưng ta không phải là nam nhân, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Tần Nhuận quả thật không phải là nam nhân, y chỉ là một ca nhi lớn lên có chút giống nam nhân mà thôi.

Lời của Hứa Vân Phàm không thể nghi ngờ giống như dao nhỏ đâm vào lồng ngực y, Hứa Vân Phàm là người như vậy, dùng giọng điệu ôn hòa nhưng lại giữ khoảng cách với người đối diện, Tần Nhuận chỉ cảm thấy bản thân mình giống như không chỗ dung thân, vừa thẹn vừa khó xử, cực kỳ mất mặt.

Hai tay Tần Nhuận nắm chặt góc áo, đầu cúi thấp giống như không dám nhìn gương mặt tuấn tú của Hứa Vân Phàm. Chỉ còn sót lại chút dũng khí mà nói ra một lời, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn “Hứa Vân Phàm, ngươi cùng ta trở về được không? Ta có sức lực, ta có thể làm rất nhiều việc nuôi sống gia đình.”

Sợ lời mình nói chưa rõ ràng, Tần Nhuận còn nói thêm “Ta có một thân sức lực, có thể lên núi đốn củi đi bán, có thể xuống ruộng làm việc, biết nấu cơm giặt quần áo, những việc ca nhi khác biết làm ta đều biết, những việc bọn họ không biết làm, ta đều có thể làm được, ta sẽ kiếm tiền cho ngươi tiêu, chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”

Hứa Vân Phàm yên lặng nghe y nói, im lặng không lên tiếng. Những lời Tần Nhuận vừa nói nhiều ít gì cũng làm hắn khiếp sợ.

Ý của y là muốn hắn trở về ăn cơm mềm sao? Hắn không hiểu sai ý của y chứ?

Cơm mềm đúng là tốt cho dạ dày thật, nhưng hắn vốn là nam nhân khỏe mạnh, dạ dày vốn chẳng cần kiêng thứ gì, hoàn toàn không cần ăn cơm mền này chứ.

Để hắn, một đại nam nhân ăn cơm mềm, chuyện này…. Chuyện này sao lại không biết xấu hổ như vậy được chứ!

“Ta biết, ta lớn lên nhìn giống hán tử, không có dáng vẻ mềm yếu như các ca nhi khác, nhưng ta….."

Tần Nhuận vốn định nói ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi có thể ở lại được không. Nhưng nghĩ lại, nếu như nói như vậy giống như đang cưỡng ép người phải báo ân, đành dứt khoát nói “Ngươi cùng ta trở về đi.”

Để chứng minh bản thân không chỉ nói lời suông, ánh mắt Tần Nhuận liếc cái phát hiện nhìn thấy một khúc gỗ trên bãi cỏ to như cánh tay, lập tức cầm nó lên, nâng gối trực tiếp bẻ gãy thành hai đoạn.

Đồng tử Hứa Vân Phàm chấn động trứng lớn, mông vô thức mà dịch dịch như muốn cách xa y một đoạn, nhìn thân thể Tần Nhuận trước mắt cao lớn, nhìn lại cánh tay nhỏ cái chân nhỏ của mình lập tức hiểu rõ ý nghĩa của hành động kia.

Đây là muốn cảnh cáo, đe dọa hắn đúng không? Chắc chắn là đúng rồi!

Hứa Vân Phàm có chút buồn bực “Ngươi…. ngươi thật sự thích ta như vậy sao? Không phải ta thì không được sao? Ngươi nói xem, ngươi coi trọng ta điểm nào? Ta có thể sửa, ta sửa còn không được sao?”

Tần Nhuận không chút suy nghĩ mà trả lời “Trừ bỏ chuyện ngươi không thích ta ra thì điểm nào trên người ngươi ta cũng thích.”

Hứa Vân Phàm “…….”

Mẹ nó, không lẽ lớn lên quá đẹp trai, quá tuấn tú cũng là một cái tội hay sao.

“Ngươi như vậy là không được, ngươi biết không hả? Cưỡng ép một người ở lại làm tướng công, hắn không thích ngươi thì cả đời này ngươi sẽ không hạnh phúc, không bằng ngươi giúp ta trở về, có lẽ ta còn có cơ hội trở về, ngươi giúp ta lần này được không?"

Giọng nói mềm mại của Hứa Vân Phàm bình thường dưới tình huống này, nếu như người bình thường nghe thấy lời này, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ấy xác định không thể nhẫn tâm từ chối được, nhưng Tần Nhuận không phải là người bình thường.

“Ngươi muốn trở về sao?”

“Chẳng lẽ còn không muốn về nhà sao?” Hứa Vân Phàm tất nhiên là muốn trở về, ở chỗ này ăn không ngon, ngủ không yên, muốn cái gì cũng không có, hắn ở nhà vốn là thái tử gia, nhưng khi tới nơi này một không có hộ tịch, nếu như không có hộ tịch chứng minh thân phận thì không thể đi đâu được.

Trở về ăn sung mặc sướng chẳng lẽ không tốt hơn sao?

Mấy ngày nay, cả ngày đều ăn rau dại khiến cổ họng hắn đau muốn chết, có thể thấy cơm mềm của y cũng không dễ ăn, muốn ăn cơm mềm của Tần Nhuận vậy phải xem ngươi có bản lĩnh mà ăn trôi hay không.

Tần Nhuận đồng ý “Được, ta mang ngươi tìm cách trở về, nhưng nếu ngươi không thể quay về vậy phải ngoan ngoãn cùng ta về nhà được không?”

“Được!” Hứa Vân Phàm nghĩ, nếu như không cùng Tần Nhuận trở về chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại làm Mỹ Hầu vương sao?

Cuối cùng, hắn cố chấp mà vòng đi vòng lại chỗ trước đây hắn rơi xuống, nhưng chỉ tìm thấy được cái rương da bên người khi lên máy bay, còn lại không hề tìm thấy điều gì khác.

“Trời sắp tối rồi, nếu như không về trời sẽ tối đen, chúng ta còn muốn đi tìm nữa không?" Tần Nhuận nhìn Hứa Vân Phàm xoay qua xoay lại cũng phải mấy chục lượt, nhìn đến hoa mắt mà người này còn chưa dừng lại.

Hứa Vân Phàm cuối cùng cũng hết hy vọng, thật sự là không có đường trở về.

“Đi thôi, chúng ta trở về!” Hứa Vân Phàm cúi người kéo cái rương dừng lại mà nhìn Tần Nhuận nghiêm túc nói “Ta không thích nam nhân, cũng không thích ca nhi, ngươi để ta về làm tướng công cho ngươi, ta thật sự không thể chấp nhận được.”

“Ngươi chắc cũng nhìn ra, ta vốn không phải là người ở nơi này, chỗ mà ta sống không giống các ngươi, nghe lệnh cha mẹ lời người mai mối mà thành thân, chúng ta đều tự do mà yêu đương, nếu như yêu thích, cả hai thấy hợp nhau mới có thể bên cạnh nhau. Mặc dù ta không kỳ thị đống tính……. A, không phải, là ta không thích ca nhi, cho nên ngươi có thể cho ta thời gian được không, chúng ta từ từ ở chung với nhau. Nếu như ta…. ta sẽ ở lại. Nếu như ta không thể tiếp thu được thì cho dù ở bên nhau cũng chỉ làm nhau đau khổ mà thôi, cái này, ngươi hiểu ý tứ của ta không?”

Tần Nhuận nghe vậy thì cúi đầu không nói gì, qua một lúc lâu mới đáp ứng "Ta đã biết"."

Nghe thấy người này đáp ứng cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm “Giờ cái rương của ta nên làm thế nào giờ? Trực tiếp kéo về thôn sao? Bọn họ thấy có phiền toái gì không?”

“Trước tiên để lại trên núi được không? Ngày mai ta lén lên núi mang về cho ngươi.”

“Có thể.” Hứa Vân Phàm tìm chỗ giấu cái rương đi, quay đầu nói với y “Ta giấu nó chỗ này, ngươi có nhớ không?”

Tần Nhuận gật gật đầu “Ừ, ta nhớ kỹ chỗ này, bây giờ chúng ta trở về thôi.”

Sau một ngày tìm đường quay về không thành, Hứa Vân Phàm thả lỏng thân thể thì cơn mệt mỏi rã rời ập tới, miệng khô lưỡi khô, nhìn bộ dáng không còn chút sức lực nào mà đi về “Không được rồi, Tần Nhuận, chúng ta dừng lại nghỉ một chút được không? Ta mệt quá, thật sự là không thể đi nổi nữa.”

Tần Nhuận đi phía trước nghe thấy giọng nói không chút sức lực nào vang lên, quay đầu nhìn thấy Hứa Vân Phàm yếu ớt mà ngồi phịch xuống đất, không muốn đi tiếp.

Tần Nhuận quay lại đứng trước mặt Hứa Vân Phàm rồi ngồi xổm xuống, xoay lưng lại nói “Ngươi lên đi, ta cõng ngươi về, nếu không trời tối rồi đường núi không an toàn.”

Hứa Vân Phàm nghe thấy lời này sau lưng chợt rùng mình, trên núi này không chỉ có sói mà còn có hổ, gấu mù đều có thể xuất hiện, nhưng may mắn là đám dã thú lớn này bình thường đều trốn trong núi sâu không ra ngoài.

Hắn từng nghe Tần An nói qua, trước đây từng có sói xuống núi còn từng cắn chết người.

Hứa Vân Phàm nghĩ lại mà sợ hãi, vội vàng đứng dậy khiến mắt cá chân vốn bị thương trước đó ẩn ẩn đau rồi hỏi “Ngươi cõng ta về được không?”

“Có thể!”

Cho dù Tần Nhuận sức lực lớn hơn người thường, nhưng hôm nay từ sáng sớm đã xuống ruộng, trưa về nhà ngay cả cơm còn chưa ăn miếng nào đã đuổi theo lên núi, ngay cả nam nhân làm bằng sắt cũng biết mệt mỏi, Hứa Vân Phàm mín môi nói “Đường núi đi không dễ, chờ sau khi xuống dưới chân núi thì hãy cõng ta về.”

Tần Nhuận rất muốn chạm vào người này nghe vậy thì có chút thất vọng, không lên tiếng mà yên lặng đi theo sau Hứa Vân Phàm, một đường đi xuống chân núi.

Thật vất vả mới lết được xuống núi, sau khi được Tần Nhuận cõng trên lưng hắn mới thoải mái mà than nhẹ một tiếng, nhưng hắn hít vào đều là mùi mồ hôi trên người Tần Nhuận, khí vị này thật sự không thể bỏ qua.

Hắn hít một hơi sắc mặt lập tức khó coi.

Cái mùi này, vừa chua vừa khó ngưởi, nếu như là trước đây hắn sớm nôn khan rồi, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy trong lòng vừa khó chịu vừa nghẹn một hơi không biết làm sao.

Hôm nay Tần Nhuận đã đổ bao nhiêu mồ hôi rồi? Ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cho dù là nữ nhân chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi cái mùi này.

Bước chân Tần Nhuận đi ngày càng nhanh, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, Hứa Vân Phàm thấy vậy nên vỗ vỗ bờ vai y nói “Tần Nhuận, khi vào thôn thì ngươi thả ta xuống.”

Nếu như hắn đã quyết định ở lại, hắn tất nhiên cũng nghĩ cho thanh danh Tần Nhuận.

Nghe vậy Tần Nhuận có chút mím môi khó phát hiện, nghe lời mà thả Hứa Vân Phàm xuống, đỡ lấy tay hắn nói “Ngươi có đi được không?”

Nghe thấy lời này giống như hắn bị xem thường vậy, Hứa Vân Phàm không phục nói “Có thể, ta chính là nam nhân đấy.”

Hắn không biết vì sao mà mình có thể đến nơi này, rõ ràng hắn trước đây đã hai mươi tuổi, nhưng khi đến nơi này lại nhỏ đi, cảm giác giống như hắn chỉ mới mười bảy tuổi.

Hắn còn nhớ rõ, ở độ tuổi này trước đó không biết vì sao mà ăn thế nào đi nữa cũng không mập lên, người lớn lên vừa cao vừa đầy.

Năm 17 tuổi trên tay hắn có một vết sẹo lớn, lúc hắn nhìn thấy nó thì hoảng sợ, cái chuyện xuyên qua còn chưa tính, vậy mà còn ban tặng cho hắn trẻ ra vài tuổi.

Cơ bụng sáu múi, cơ ngực gì đó hoàn toàn không còn, cuối cùng không biết là lời hay lỗ nữa.

Hứa Vân Phàm bất đắt dĩ thở dài một hơi, Tần Nhuận thấy vậy thì hỏi “Ngươi đói bụng sao?”

“Có đói một chút.” Một chút gì mà một chút, hiện tại hắn thật sự vừa mệt vừa đói nhưng ngại mất mặt cho nên mới kêu một chút, biết sao được, chuyện này cũng là do hắn nên giờ tự nuốt thôi.

Cách đó không xa là cây hòe già, người dân trong thôn thường xuyên tụ tập lại đây mà hóng mát nói chuyện, nhìn thấy Hứa Vân Phàm từ xa đi tới khiến ánh mắt toàn bộ người ở đây đều dừng trên người cả hai.

“Ây da, Nhuận ca nhi thật sự đã mang được người trở về rồi à?” Lý Thẩm thấy Tần Nhuận đang đỡ Hứa Vân Phàm thì lên tiếng châm chọc như nói giỡn “Tiểu công tử, ngươi không phải bị Nhuận ca nhi đánh rồi cưỡng ép về đấy chứ? Chuyện này thì không được đâu a! Nếu như ngươi bị khi dễ thì còn có chúng ta ở đây, cứ nói với chúng ta, chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Những phụ nhân khác giống như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thay nhau gật đầu phụ họa, nhìn dáng vẻ giống như vì hắn mà bênh vực kẻ yếu vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play