Thời tiết giữa tháng 7, lúc chính ngọ là thời điểm mặt trời chói chang nhất. 

Thôn dân Đại Lê vào lúc này nếu như không có chuyện gấp thì không mấy ai vào núi.

Nhưng cố tình lại có hai kẻ dị thường không ở trong nhà tránh cái nóng gay gắt mà ngược lại chạy nhanh lên núi.

Tần Nhuận vừa chạy vừa thở dốc, mồ hôi đầm đìa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi từng giọt theo chóp muĩ chảy xuống, mắt cũng không tránh khỏi mồ hôi chảy vào mà người này chỉ bừa bãi mà lau đi.

“Đại ca…… Đừng chạy……" Sau lưng Tần Nhuận có đứa nhỏ chạy theo, vừa chạy trong miệng vừa hét lớn “Đại ca…..Chờ đệ……Đại ca……”

Đứa nhỏ nhìn thấy Tần Nhuận chạy quá nhanh, mắt thấy bản thân không đuổi kịp cũng không quan tâm tới đôi giày sắp tuột mất, vẫn cố sức mà đuổi theo. Nhưng không chú ý dưới chân đứa nhỏ ngã nhào trên đường đầy đá lởm chởm, phải lăn mấy vòng mới có thể dừng lại.

“A…… hu hu hu hu……” Cú ngã này rất nặng, lòng bàn tay, đầu gối, gương mặt nhóc đều bị trầy đến tróc da, đứng dậy không nổi nhóc chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ca ca dần thu nhỏ, bộ dạng khóc lóc gọi ca ca trở lại.

Người trong thôn nghe thấy tiếng khóc, ai mà còn ngủ thêm được, từng người cầm quạt hương bồ đi ra cửa hóng xem chuyện gì xảy ra. 

“Ai da, nghe tiếng khóc này mà xem, lại là thằng ngốc nhà tiểu Tần gia kia, ngày nào cũng thế, không khóc tám lần mười lần thì không chịu nổi hay sao, muốn ngủ trưa một ngày thôi cũng khó vậy à?"

“Còn không phải sao, chỉ biết khóc khóc khóc, sao không tự mình về nhà mà khóc, chạy ra đây khóc cho ai xem?”

“Thằng ca ca của An ca nhi giữa trưa mà còn chạy đi đâu không biết, để cho thằng nhóc này chạy theo ngã lăn đầy đất à?" Người lên tiếng chính là Lý Đại Hoa, vừa ra cửa đã nhìn thấy thân ảnh Tần Nhuận gấp gáp chạy đi, khinh thường bĩu môi nhìn về phía Tần An đang quỳ bò trên đường lớn, trong mắt đầy ý ghét bỏ, không hề có ý định đi ra đỡ người dậy. 

Lý thẩm đi theo sau cũng quay mặt “phi” một tiếng nhổ ra ngụm đườm “Ta đã sớm nói rồi, nam nhân đẹp như vậy dù tìm khắp làng trên xóm dưới cũng không ra được một ai, với cái tượng mạo đó ai lại nguyện ý tới cửa làm tướng công cho cái tên ca nhi Tần Nhuận xấu xí kia? Giờ nhìn xem, không phải sợ nên mới bỏ chạy à, nên Nhuận ca nhi mới phải đuổi theo?” 

Lý Văn Phi vốn định ngồi trong phòng chuyên tâm đọc sách, nhưng nghe thấy động tĩnh định đứng dậy ra ngoài nhìn xem là chuyện gì, lại nghe thấy lời của Lý thẩm lại nghĩ tới mấy lời bàn tán gần đây nghe được trong thôn, hắn lập tức dừng lại nghĩ nghĩ một chút rồi xoay người quay trở lại phòng. 

Bên phía tộc nhân Tần thị nghe tin Tần Nhuận xảy ra chuyện nên mấy vị thẩm thẩm kéo theo mấy nam nhân nhà mình chạy ra đuổi theo.

Đáng tiếc là chậm một bước, vừa chạy tới đã không thấy thân ảnh Tần Nhuận đâu, chỉ còn Tần An té ngã bên đường khóc lóc một phen nước mắt nước mũi. 

“An ca nhi của ta” Tần đại nương nhìn thấy đứa nhỏ khóc đến thở không nổi, gương mặt nhỏ bị phơi nắng đến đỏ bừng. Thời tiết nắng nóng như thế này bà sợ đứa nhỏ khóc đến ngất mất thôi.

Tần đại nương ba bước gấp thành hai bước mà chạy tới, hai tay xốc dưới nách đứa nhỏ đem người bế lên, nhẹ nhàng dỗ dành “An ca nhi, đứng lên nào, không khóc, không khóc nữa nhé.”

Dù bên tộc Tần thị chạy tới nhưng đứa nhỏ vẫn không ngừng khóc, ngược lại vì được Tần đại nương quan tâm mà càng thấy ủy khuất “Đại ca không cần An ca nhi nữa…. hu hu hu hu…”

Nói tới đây Tần An nhịn không được mà lại khóc lớn. 

Tần đại nương vốn định an ủi đứa nhỏ vài câu, đến khi nhìn thấy gương mặt Tần An vì té mà chảy máu, vội nói “Ôi chao, mau, mau về tìm đại phu, trên mặt An ca nhi bị thương rồi, nhanh lên nếu không lại lưu sẹo thì không tốt.”

Tiểu Tần gia đã có một ca nhi lớn tuổi không gả được, nếu như An ca nhi còn bị hủy dung thì sau này phải làm thế nào?

Lớn không gả được, nhỏ lại bị hủy dung, hai anh em Tiểu Tần gia sẽ bị người ngoài nói ra nói vào chê cười đến mức nào chứ?

Lý thẩm đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, Tần An khóc cực kỳ thương tâm bà còn không ngại mà lửa cháy đổ thêm dầu, cố ý trước mặt Tần đại nương với tộc nhân Tần thị mà mở miệng nói “An ca nhi này, có phải cái vị ca phu nhà ngươi bỏ trốn rồi không? Ai nha, Trước đó ta liền nói mà, với bộ dáng Nhuận ca nhi như vậy người ta làm sao chấp nhận ở lại làm rể chứ. Các người vậy mà còn không tin, giờ thì tốt rồi, nhìn xem, đem người ta chữa khỏi thì người ta liền tìm cách chạy trốn, ai chà, giờ thì hay rồi, đúng là tổn thất lớn mà.” 

Mấy người Tần đại nương muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói thế nào mới phải, mấy lời của Lý thẩm đều không thể cãi.

Chuyện này là thế nào? Nói tới còn phải nhắc lại mấy hôm trước.

Mấy ngày trước, Tần Nhuận đúng là đem một nam nhân từ trên núi về, nói với bà muốn giữ người này lại làm tướng công.

Tần đại nương với đám người bên Tần gia nghe thấy chuyện này thì mừng thay cho Nhuận ca nhi, trong sách không phải viết mấy cái gì mà ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao? 

Trong nhà có nam nhân làm chỗ dựa thì ngày tháng sau này của Nhuận ca nhi mới tốt hơn một chút.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tướng mạo nam nhân được Nhuận ca nhi “nhặt” về thì không còn nghĩ được như vậy nữa.

Chuyện này lại làm sao?

Còn không phải là cái tên nam nhân này lớn lên quá mức xuất chúng, quá tuấn tú, quá đẹp hay sao? Dù cho đang bệnh nằm trên giường, nhìn qua còn bệnh tật yếu đuối đi nữa nhưng ngũ quan kia thật sự quá xuất sắc. 

Thôn dân đa số người một chữ bẻ đôi cũng không biết, muốn bọn họ khen nam nhân này đẹp tới mức nào thì bọn họ không thể dùng ngôn từ hoa lệ để nói thành lời.

Chỉ có thể nói nam nhân này đẹp tới mức làng trên xóm dưới không ai sánh bằng, là đủ hiệu bọn họ đánh giá cao như thế nào.

Không thể nói Tần Nhuận mặt mũi khó coi, thiếu mắt thiếu mũi gì mà không xứng với nam nhân đẹp như vậy, mà thật sự là ……

Mấy người Tần đại cũng đã khuyên hết lời, những gì cần nói thì cũng nói hết rồi, kêu Tần Nhuận đem người đưa tới nhà thôn trưởng. Chứ đem người lạ về mà còn là một nam nhân để trong nhà một đêm, thì qua hôm sau chuyện này không cách nào giấu được, lúc đó không biết trong thôn sẽ đồn thổi những lời vớ vẫn khó nghe thế nào nữa. 

Ngờ đâu Tần Nhuận quá cứng đầu, khăng khăng nhận định nam nhân rồi nhất định phải lưu người trong nhà, ai khuyên cũng vô dụng “Đại nương, con muốn giữ hắn lại, có thể ông trời nghe được con cầu nguyện nên mới đưa hắn tới cửa, ban cho con.”

Bằng không, sao hắn có thể gặp được nam nhân như thế này trong núi sâu được chứ?

Đối với chuyện này, Tần Nhuận tin tưởng không chút nghi ngờ, không nghe lời khuyên của người khác mà tiêu hết số tiền còn lại trong nhà, mời đại phu tới khám bệnh cho nam nhân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play