Sau khi Tần phụ qua đời, trong nhà chỉ còn lại hai ca nhi nhỏ tuổi cùng với Tần nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau.
Dù không tìm thấy thi thể của Tần phụ nhưng Tần Nhuận vẫn làm tang lễ cho ông ấy, hơn nữa còn cần tiền đưa Tần An đi xem bệnh nên Tiểu Tần gia quyết định bán vài mẫu ruộng.
Lúc Tần phụ đi, Tần Nhuận chỉ mới mười một tuổi, còn quá nhỏ nhưng phải gánh vác gia đình trên vai, bên trên còn có nãi nãi lớn tuổi mù vì khóc, bên dưới còn có một đệ đệ ngây ngốc, cả nhà đều trông cậy vào một mình hắn mà chống đỡ.
Nghe nói, trên đường khi Tần phụ mang theo cả gia đình trở về thôn Đại Lê, không biết vì nguyên nhân gì mà Tần Nhuận quên mất ký ức trước năm hắn mười tuổi, không biết làm gì cũng không biết nên sống thế nào, vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên hắn bắt buộc phải học cách làm việc, từ đó trở đi hắn gánh hết việc nặng trong nhà.
Có thể tưởng tượng mấy năm qua Tần Nhuận sống không dễ dàng gì, bởi vì làm việc nhiều, công việc trong ruộng nặng, vốn những chuyện này đều là hán tử làm, nhưng trong nhà hắn trừ bỏ một già một đứa nhỏ thì lấy đâu ra hán tử?
Không xuống ruộng trồng trọt thì cả nhà hắn lấy gì mà ăn?
Tần Nhuận làm việc nặng, mệt mỏi cho nên nhanh đói, mà đã đói bụng thì không kén ăn, cho dù chỉ là cháo rau dại hắn đều ăn nhiều hơn hai chén so với người khác.
Hắn biết, bản thân là ca nhi không nên ăn nhiều như vậy, nhưng không ăn thì nửa đêm hắn sẽ đói, đói đến mức ngủ không được, lăn qua lộn lại cả đêm cũng không thể ngủ, chẳng sợ lúc đầu do cơ thể hắn mệt đến rã rời mà ngủ quên nhưng cuối cùng vẫn sẽ đói tỉnh.
Những ngày như vậy, Tần Nhuận sẽ không có sức xuống đất.
Vì thu hoạch lương thực trong ruộng, vì phải nuôi gia đình, Tần Nhuận không câu nệ bản thân mình, cũng không kén chọn, có gì thì ăn nấy, những gì ăn được hắn đều ăn hết.
Chính là vì sợ đói nên vào lúc nông nhàn hắn đã đi cùng với một số đại thúc đại bá khác trong thôn lên trấn tìm việc. Có những lúc không tốt, hắn cũng không cần tiền công mà chỉ cần chủ gia có thể bao một bữa cơm, để hắn ăn no là được.
Theo lý mà nói, đi làm công mệt nhọc thì ăn không ngon, thân thể không nên cường tráng như vậy mới đúng, nhưng ông trời giống như đùa giỡn hắn vậy, bản thân không chỉ lớn lên tuấn tú khỏe mạnh mà còn cường tráng, một ca nhi như vậy so với thư sinh còn muốn rắn chắc hơn vài phần.
Dáng người như vậy rõ ràng không hề phù hợp với thẩm mỹ ca nhi ở Đại Yến triều.
Cho nên, đến năm 18 tuổi Tần Nhuận vẫn không có bà mối nào đến cửa đề thân. Chuyện này khiến đám người Lý thị và Tôn thị trong thôn lấy ra làm trò cười của Tiểu Tần gia hay sao?
Thời còn trẻ, Tần phụ chính là người có tướng mạo đường hoàng, tuấn tú có tiếng khắp mười dặm sáu thôn, mà Hứa Vân Phàm so với hắn còn anh tuấn hơn gấp nhiều lần, làng trên xóm dưới còn không kiếm ai so được.
Lúc trở về thôn, một thân khí độ của Tần phụ không một hán tử nào trong thôn có thể sánh bằng, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy Tần phụ không giống như một hán tử bình thường, ai mới nhìn vào đều nghĩ người này không giống một nông dân thôn dã mà giống như một vị Huyện thái gia, trên người mang theo uy nghiêm khiến người khác sợ hãi.
Cho nên người trong thôn đều kính sợ ông, nhưng khi Tần phụ mất bọn họ nghĩ lại thì cảm thấy mất mặt, thể diện cũng mất hết, nên mới muốn lấy lại danh dự trên người hai ca nhi trong nhà sao.
Các nàng cảm thấy trước kia phải cúi đầu khom lưng trước Tần phụ nghẹn khuất cỡ nào, bây giờ bọ họ đều dùng lời nói mà trào phúng trên người Tần An khiến thân thể thoải mái không ít, làm việc càng có sức nữa đấy.
Hai năm trước, trong thôn có trộm, chẳng sợ trong nhà nghèo không còn lại gì nhưng bởi vì nhà Tần Nhuận không có hán tử cho nên tên trộm nhắm đến nhà bọn họ.
Đêm hôn đó, vì Tần nãi nãi có tuổi nên ngủ không sâu, nửa đêm nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài liền biết trong nhà có trộm. Tần Nhuận ban ngày làm việc mệt mỏi ngủ đến không biết gì, chờ đến khi nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của Tần An dọa sợ mà tỉnh, lúc này mới nhìn thấy Tần nãi nãi ngã trên mặt đất không dậy nổi, trên trán còn chảy rất nhiều máu.
Thời điểm Tần nãi nãi biết mình không thể qua khỏi mới cố gắng mà dặn dò Tần Nhuận, nói trong nhà không có hán tử làm trụ cột để dựa vào, bọn họ vốn là hai ca nhi, cho dù có cường tráng đi nữa thì chung quy vẫn không an toàn.
Về sau, Tiểu Tần gia lại trải qua vài lần trộm ghé, Tần Nhuận mới biết được lời của Tần nãi nãi nói không phải không có lý.
Vốn cho rằng bản thân sức lực lớn, kẻ trộm sẽ không dám làm xằng bậy, nhưng không ngờ tới đám người đáng chết này không chỉ dám mà còn thường xuyên ghé đến nhà bọn họ.
Trong nhà vài lần có trộm vào lại đều là lúc nửa đêm, khiến trong thôn bắt đầu nổi lên vô số lời đồn thổi.
Đủ loại lời đồn xuất hiện.
Ca nhi cho dù xấu thì cuối cùng cũng là ca nhi, trùm một cái chăn, tối lửa tắt đèn thì còn ai nhìn ngắm ngươi có xấu hay không xấu? Chỉ cần ngươi là ca nhi là được.
Ca nhi này của Tiểu Tần gia nói không chừng sớm giống như cái giày rách.
Ở cổ đại, đối mặt với lời đồn, không phải không để tâm, không tự mình nhận thì không chịu tổn thương.
Một ít lão quang côn trong thôn cùng với một đám thôn bên cạnh nghe thấy lời đồn này mà ánh mắt nhìn Tần Nhuận đều nóng rực, dâm tà.
Còn có lão nhân hơn 50 tuổi thấy Tần Nhuận lên núi đốn củi mà cố ý chặn giữa đường nói “Nhuận ca nhi, nhà Tần An có mấy cân gạo lứt, sau núi còn có ruộng ngô, ngươi có muốn đi theo hay không?”
Chuyện như vậy xảy ra không ít, có lúc Tần Nhuận tức giận không nhịn được mà ra tay đánh người, rõ ràng là hắn không sai nhưng vì ra tay không biết nặng nhẹ mà phải bồi thường tiền.
Mấy chuyện này xảy ra nhiều lần, cho dù người trong thôn biết Tần Nhuận chưa từng nhận đồ gì của mấy lão già này, cũng chưa từng đồng ý yêu cầu của họ, nhưng có vài người chướng mắt hắn, trong lòng có ác ý mà nói xấu bôi nhọ hắn.
Tần Nhuận khổ nói không nên lời, số tiền mà hắn cực khổ mới dánh dụm được nghĩ muốn mua một hán tử về nhà, cho dù không nghĩ cho bản thân mình cũng phải nghĩ cho Tần An, nếu như có hán tử trong nhà xem ai còn dám bắt nạt bọn họ, đồn mấy lời nhảm nhí đó nữa?
Nhưng khó ở chỗ là người môi giới bán người không hề rẻ, Tần Nhuận cũng đã tốn không ít tiền, có mấy lần còn bị đám hán tử bị nhốt trong lồng nghe thấy thế ánh mắt đều lộ vẻ tham lam, từng tên đều kích động mà tự mình đưa lên cho hắn chọn.
Trải qua nhiều chuyện, ánh mắt nhìn người của Tần Nhuận cũng có kinh nghiệm hơn, những người này rõ ràng là muốn hắn mua người về, chờ sau khi thành thân xong liền lật mặt làm chủ trong nhà, thân là ca nhi, Tần Nhuận còn không phải ngoan ngoãn mà nghe lời tướng công nói sao?
Đi nhiều lần nhưng Tần Nhuận vẫn chưa gặp được người ưng ý, cho tới khi hắn lên núi đốn củi, không muốn người trong thôn dưới chân núi quấy rầy mà đi sâu vào núi, mà chính vào hôm đó, hắn đang mải mê chặt củi thì loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, như thật như ảo không rõ ràng.