Không thấy được đối tượng của Hạng Hành, cả nhà có chút thất vọng. Cuối năm, ai cũng có việc bận, mọi người nhanh chóng tản đi.

Hạng Hành vẫn chưa ăn trưa, đã quá giờ cơm, dì giúp việc nấu cho anh một bát mì hải sản đơn giản. Mẹ Hạng ngồi bên cạnh vừa bầu bạn với anh, vừa xử lý một số công việc của công ty.

Công việc kinh doanh của nhà họ Hạng rất bận rộn, không ai trong nhà nhàn rỗi, ai cũng có sự nghiệp riêng. Hạng Hành ăn xong cũng vội vàng đi đến công ty.

Đến tối, cả gia đình mới quây quần tề tựu trên ghế sô pha, cuối cùng cũng có thời gian trò chuyện.

Mẹ Hạng hỏi anh trai Hạng Hành: “Gia sư cho Tinh Trúc tìm được chưa con?”

Hạng Tinh Trúc là cháu trai của Hạng Hành, anh trai và chị dâu đặt nhiều kỳ vọng vào con trai, nhưng cậu bé lại không được thông minh lắm, các môn học văn hóa đều lộn xộn.

Tuy nói con cái nhà họ như họ có nhiều con đường để đi, thành tích không tốt cũng không sao, nhưng mỗi lần thi đều xếp cuối, nói ra thực sự mất mặt, có đối thủ cạnh tranh còn bắt đầu bịa đặt con trai họ có vấn đề về trí tuệ, chuyện này sao có thể nhịn được?

Anh cả Hạng gật đầu: “Tìm được rồi, một học bá của Thanh Đại, nghe nói cậu ấy làm gia sư từ rất sớm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, có cách đối phó với học sinh dốt. Hiện tại cậu ấy không còn dạy học sinh cấp ba nữa, là do con nghe nói cậu ấy dạy tốt nên đã trả lương cao mời tới.”

Mẹ Hạng rất mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, vừa lúc Tinh Trúc nghỉ đông có thời gian rảnh, bắt đầu sớm một chút đi.”

Hạng Tinh Trúc đau khổ lấy gối ôm che mặt: “Kỳ nghỉ đông của con…”

Anh cả Hạng nói: “Kỳ nghỉ đông thì không được, cậu ấy nói rõ là, trừ kỳ nghỉ đông ra, bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Hạng Tinh Trúc lại sống lại, “Hắc” một tiếng kéo gối ôm xuống.

Lúc này, điện thoại anh cả Hạng vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, cười nói: “Ôi, trùng hợp quá, học bá kia đột nhiên nói kỳ nghỉ đông có thời gian rảnh.”

Hạng Tinh Trúc lại một lần nữa ôm gối che mặt: “A—— kỳ nghỉ đông của con——”

Chị dâu Hạng thấy dáng vẻ không có tiền đồ của con trai thì tức giận, vừa cắn hạt dưa vừa đá cậu một cái, lại là một trận r*n rỉ.

Nói xong chuyện gia sư, mẹ Hạng chuyển đề tài sang Hạng Hành: “Đứa bé kia, con có ảnh của cậu ấy không?”

Điện thoại Hạng Hành đầy ảnh Khúc Chước, nhưng mặt anh không đổi sắc lắc đầu: “Không có.”

Mẹ Hạng cũng không thất vọng: “Vậy hôm nào con chụp một tấm đi.”

Hạng Hành đột nhiên hỏi: “Tiểu khu nhà mình có một nhà họ Khúc phải không? Khúc là uốn lượn khúc ấy, mọi người có quen không?”

Mẹ Hạng gật đầu: “Có biết, sao vậy con?”

“Biết ạ?” Hạng Hành khó hiểu, “Vậy sao không thấy nhà mình qua lại bao giờ?”

Ở nơi đây, ai không giàu thì cũng quý, mọi người có địa vị tương đương nhau, ít nhiều sẽ có quen biết. Hạng Hành không thể tưởng tượng nổi, cùng một tiểu khu lại có một hộ gia đình mà anh hoàn toàn không biết đến.

Mẹ Hạng nói: “Nhà họ sống khép kín lắm, rất bí ẩn, không thích giao thiệp.”

Bố Hạng nghi hoặc: “Tình hình nhà họ ra sao, chúng ta không nắm rõ lắm, sao tự nhiên con lại hỏi chuyện này?”

Hạng Hành: “Không có gì ạ, chỉ là tò mò thôi.”

Anh cả Hạng chợt nhớ ra điều gì đó: “Ai, nhà cậu ấy hình như thích nuôi bò sát, Tiểu Hành lúc nhỏ chẳng phải con đã cứu một con rắn từ tay một đứa trẻ nghịch ngợm sao, nghe nói là rắn nhà cậu ấy xổng ra, chú Khúc còn vì chuyện này mà tới tặng quà cảm ơn nữa.”

Hạng Hành: “?”

Có chuyện này sao?

Khoan đã, sao lại là rắn nữa?

Hạng Hành vẻ mặt mờ mịt: “Sao con không có ấn tượng gì?”

Anh cả Hạng hồi tưởng lại: “Lúc đó con mới sáu bảy tuổi, không nhớ rõ là bình thường thôi.”

Mẹ Hạng vỗ tay một cái: “Đúng rồi, con không nói mẹ cũng suýt quên mất chuyện này. Tối hôm đó Tiểu Hành còn nằm mơ, nói mơ thấy con rắn nhỏ kia đội một cái mũ len màu cam bơi đến trước mặt, giọng non nớt hỏi con, cậu cảm thấy tôi giống người không?”

Hạng Hành: “……?”

Bố Hạng cười rộ lên: “À, đúng đúng đúng, có chuyện này. Tiểu Hành trong mơ còn gật đầu, nói rất giống người. Ông nội nói đây là động vật thảo phong trong truyền thuyết, Tiểu Hành nói nó giống người, nó liền có thể tu thành hình người, đây là kết thiện duyên, rất có lợi.”

Hạng Hành: “???”

Hạng Tinh Trúc bên cạnh “ha ha” cười: “Mê tín quá đi!”

Bố Hạng không để bụng: “Có gì đâu, chúng ta làm kinh doanh ít nhiều đều có chút mê tín, con là học sinh không phải đi thi cũng đi cầu thần bái phật sao?”

Hạng Tinh Trúc lập tức im lặng.

Nhắc đến thi cử, anh cả Hạng vội vàng cầm điện thoại đứng lên: “Con đi gọi điện thoại cho học bá đây.”

Hạng Hành ngồi thất thần, trong đầu vẫn còn suy ngẫm về những chuyện vừa được nghe.

Từ khi tiếp xúc với Khúc Chước đến giờ, tần suất rắn xuất hiện quá cao, nếu anh cả nói là thật, vậy thì mọi chuyện không còn là trùng hợp nữa.

Vậy những con rắn anh nhìn thấy, thật ra là thú cưng nhà Khúc Chước nuôi? Thảo nào dáng vẻ anh như kẻ thù lớn lại làm Khúc Chước không vui.

Hạng Hành lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Khúc Chước.

Anh không đề cập chuyện rắn, chỉ hỏi Khúc Chước ăn Tết ra sao, bố mẹ Khúc Chước không có ở nhà, anh có chút không yên tâm. May mà hai nhà ở gần đây, nếu thật sự có chuyện gì anh qua cũng tiện.

Khúc Chước tạm thời chưa trả lời tin nhắn, Hạng Hành nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Khúc Chước một lúc, đột nhiên nhớ ra cậu hình như có đăng vòng bạn bè, anh vội vàng mở vòng bạn bè đã lâu không lướt ra, kéo xuống rồi ngón tay dừng lại.

Khúc Chước đăng chín tấm ảnh, tám tấm xung quanh là ảnh chụp trên nền tuyết, tấm chính giữa là ảnh chụp nghiêng mặt nhìn tuyết trước cửa sổ, giống hệt ảnh đại diện.

Xem ra cậu ấy thật sự rất thích tấm ảnh này.

Hạng Hành nhịn không được cười rộ lên, ngắm ảnh một lát, rồi lại bấm vào trang cá nhân của Khúc Chước.

Vòng bạn bè của Khúc Chước lại không hề cài đặt thời gian hiển thị, ba ngày trước, ba tháng trước, thậm chí ba năm trước đều có thể xem được. Tim Hạng Hành đập có chút nhanh, anh không ngờ còn có thể tìm hiểu cuộc sống của Khúc Chước từ góc độ này, anh thậm chí không dám xem vội, theo bản năng thu điện thoại lại.

“Con hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây.” Anh đứng dậy lên lầu.

Về phòng, anh tắm rửa qua loa, thay quần áo ở nhà, ngồi xuống ghế sô pha trước cửa sổ. Anh cần một không gian không bị quấy rầy như thế này để từ từ xem lại quá khứ của Khúc Chước.

Ngược dòng từ những tấm ảnh tuyết trở về trước, Khúc Chước đăng đa số là cuộc sống đại học, có bạn bè, có hoạt động câu lạc bộ, có đồ ăn ngon, có mèo ở một góc sân trường, thỉnh thoảng cũng có ảnh đi du lịch…

Hạng Hành từ từ lướt ngược lại ba năm, phát hiện mỗi năm kỳ nghỉ đông Khúc Chước đều ở trong trạng thái mất liên lạc, chưa bao giờ đăng ảnh năm mới, trừ vòng bạn bè mới nhất, dường như trong cuộc sống của Khúc Chước không có mùa đông lạnh giá.

Có được phát hiện này, anh lại quay đầu nhìn tấm ảnh nghiêng mặt Khúc Chước xem tuyết trước cửa sổ, một cảm giác khó tả dâng trào trong lòng, anh như thể đột nhiên đọc được ánh mắt của Khúc Chước lúc đó.

Sự mới lạ, khao khát, vui sướng… Chân thật như một con vật nhỏ, chân thật đến mức làm người ta rung động.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên một cái, là tin nhắn của Khúc Chước.

[ Bố mẹ tôi ngày kia về, cậu yên tâm, tôi không ăn Tết một mình. ]

Trái tim đang lo lắng của Hạng Hành rơi xuống hẳn.

Anh nhắn thêm mấy tin nhắn với Khúc Chước, sau đó lại mở vòng bạn bè của cậu ra, tìm đến chỗ vừa nãy, tiếp tục lướt xuống.

Rồi anh thấy giấy báo trúng tuyển Thanh Đại của Khúc Chước.

Hạng Hành: “……”

Tại sao lại có cảm giác kiêu ngạo khó hiểu thế này?

Ngón tay anh khẽ động, cuối cùng cũng không nhịn được, bấm “thích” lần đầu tiên trong đời.

Ngày hôm sau, Hạng Hành từ công ty trở về nhà, hiếm hoi là bố mẹ cũng đều đã về sớm, đang ngồi ở phòng khách nhỏ giọng bàn bạc về tiền lì xì cho các cháu.

Hạng Hành đi tới ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Sao mọi người nói nhỏ vậy ạ?”

Mẹ Hạng dựng ngón tay: “Suỵt… Tinh Trúc đang học bài, đừng làm phiền thằng bé.”

Hạng Hành bừng tỉnh: “À.”

Không lâu sau, trên lầu vọng xuống tiếng mở cửa thư phòng. Hạng Tinh Trúc chạy ra, bám vào lan can cầu thang gọi xuống: “Dì Lý, giúp cháu pha cho thầy giáo một ly cà phê ạ!”

Dì giúp việc Lý cười đáp: “Được, đưa lên ngay đây!”

Mẹ Hạng rất vui vẻ: “Tinh Trúc có vẻ rất thích thầy giáo lần này.”

Bố Hạng cũng rất mừng: “Thích là tốt rồi, đó là một khởi đầu tốt.”

Hạng Hành ngồi ở phòng khách một lúc, nghĩ còn chút công việc chưa hoàn thành, liền đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

Lúc này dì Lý đưa cà phê đến thư phòng, từ cánh cửa đang mở hé, truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cảm ơn!”

Tai Hạng Hành giật mình, “tách” một cái lại ngồi xuống.

Mẹ Hạng nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Con không đi làm việc à?”

Hạng Hành cầm lấy máy tính đặt trên bàn trà: “Không có nhiều việc lắm, con làm ở đây luôn.”

Anh mở máy tính ra, mắt nhìn chằm chằm màn hình, tai lại vểnh lên, hận không thể chui vào trong thư phòng.

Vài phút sau, anh không nhịn được hỏi: “Tinh Trúc học xong lúc nào ạ?”

Mẹ Hạng nhìn đồng hồ treo tường: “Còn gần nửa tiếng nữa.”

Hạng Hành đề nghị: “Ngày mai là giao thừa rồi, hay là gói một bao lì xì cho thầy giáo đi?”

Mẹ Hạng cười rộ lên: “Cái này còn cần con nói à? Mẹ đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, hôm nay là buổi học thử, ngày mai cậu ấy không đến, lát tan học mẹ sẽ đưa lì xì cho cậu ấy luôn.”

Hạng Hành: “…… À.”

Nửa tiếng, Hạng Hành sống một giây bằng một năm. Mãi đến khi tan học, trên lầu truyền đến tiếng mở cửa, anh lập tức gập máy tính lại, ngẩng đầu.

Khúc Chước từ trong thư phòng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười. Vừa đi vừa trò chuyện với Hạng Tinh Trúc, Hạng Tinh Trúc ở trước mặt cậu ngoan ngoãn như một con cừu, gật đầu liên tục.

Đến dưới lầu, Hạng Tinh Trúc chủ động hẹn thời gian: “Vậy mùng hai con đợi thầy đến nhé!”

Khúc Chước cười xoa đầu cậu bé, sau đó quay đầu lại, ánh mắt chạm phải Hạng Hành.

Hạng Hành lập tức đứng dậy từ ghế sô pha.

Nụ cười trên mặt Khúc Chước từ khách sáo chuyển sang thân quen, cậu giơ tay vẫy anh: “Hạng Hành!”

Bố mẹ Hạng đều rất ngạc nhiên: “Hai đứa quen nhau à?”

“Vâng.” Hạng Hành đi tới, cúi đầu nhìn chiếc áo len Khúc Chước đang mặc, là một kiểu dáng anh chưa từng thấy, anh mím môi, “Tôi đưa cậu về.”

Khúc Chước cười rất vui vẻ: “Được thôi!”

Mẹ Hạng đi tới, đưa bao lì xì: “Đây là chút tấm lòng, sau này Tinh Trúc nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn nhé.”

Khúc Chước vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, tôi đã nhận học phí rồi…”

Mẹ Hạng kiên quyết đưa cho cậu: “Dịp Tết mà, nên như vậy.”

Khúc Chước khó xử nhìn Hạng Hành.

Hạng Hành gật đầu: “Cậu cứ nhận đi.”

Khúc Chước lúc này mới nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn.

Mẹ Hạng: “……?”

Thế là thế nào? Lì xì cho thầy giáo của cháu trai, sao lại có cảm giác như lì xì cho con dâu vậy?

Hạng Tinh Trúc quan tâm hỏi: “Thầy ơi, nhà thầy có xa không ạ?”

Khúc Chước cười nói: “Không xa, tôi sống ở ngay trong tiểu khu này thôi.”

Mẹ Hạng kinh ngạc: “Cậu sống ở ngay tiểu khu này ư? Trùng hợp quá! Ồ, cậu họ Khúc, thì ra là con của nhà họ Khúc à?”

Khúc Chước gật đầu.

Mẹ Hạng có chút ngại ngùng: “Trước đây mẹ còn tưởng là Khúc trong Khuất Nguyên cơ. Nếu là hàng xóm, vậy sau này con đừng khách sáo, đến nhà chơi nhiều hơn nhé.”

Khúc Chước cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Nói rồi, cậu cầm áo khoác mặc vào: “Vậy tôi xin phép đi trước, chào chú dì, chào Tinh Trúc!”

Hạng Hành tiện tay cầm lấy chiếc khăn quàng cổ của mình bên cạnh đưa cho cậu: “Ngoài trời lạnh, quàng thêm khăn vào.”

Khúc Chước cười cười, nhận lấy và quàng vào cổ: “Cảm ơn.”

Hai người thay giày ra cửa, đến bên ngoài, Khúc Chước lạnh đến mức vùi mặt vào khăn quàng, hai chân dậm dậm.

Hạng Hành nhìn chiếc áo phao cậu đang mặc như mới mua, nhỏ giọng hỏi: “Sao không mặc quần áo tôi đưa?”

Khúc Chước quay đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Sợ bố mẹ cậu hiểu lầm.”

Hạng Hành mím môi, muốn nói rồi lại thôi.

Sau lưng hai người, cánh cửa lớn nhà họ Hạng lặng lẽ mở hé một khe, mẹ Hạng nấp sau cánh cửa nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy suy tư.

Bố Hạng hỏi: “Bà đang làm gì đấy?”

Mẹ Hạng: “Tiểu Hành hôm qua đột nhiên hỏi thăm nhà họ Khúc, tuyệt đối không đơn giản.”

Bố Hạng nhạy bén hỏi: “Nhà họ Khúc muốn trở thành đối thủ cạnh tranh à?”

Mẹ Hạng: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play