Hạng Hành đưa Khúc Chước về xong, mẹ Hạng ngạc nhiên nhìn anh: “Sao nhanh thế đã về rồi? Không đi dạo bên ngoài à?”

Hạng Hành lắc đầu: “Không ạ, cậu ấy sợ lạnh, con đưa cậu ấy về thẳng nhà.”

Mẹ Hạng “giận sắt không thành thép”, cách không mà chọc ngón tay vào anh: “Đáng đời con độc thân!”

Hạng Hành thình lình bị công kích, không hiểu chuyện gì: “Cái này liên quan gì đến chuyện con độc thân?”

“Sao lại không liên quan?” Mẹ Hạng cười lạnh, “Mẹ đã hỏi lão Trương rồi, đứa trẻ ở Z thành tên là Khúc Chước, con thích người ta đúng không? Thích thì chủ động một chút đi chứ, cơ hội tốt như thế mà cũng không biết nắm bắt, độc thân là cái con đáng phải nhận.”

Hạng Hành không phủ nhận: “Đúng là con thích, nhưng chờ thời tiết ấm hơn con sẽ hẹn cậu ấy, đầu xuân sau này đi ạ.”

Mẹ Hạng: “???”

Con trai mình có vấn đề gì à? Nhà ai hẹn hò lại còn phải xem thời tiết? Đặt chỗ này trồng trọt à?

Hạng Hành không giải thích nhiều, nói xong liền cầm máy tính lên lầu.

Mẹ Hạng đầy đầu dấu hỏi đứng tại chỗ một lúc lâu, quay ánh mắt, chú ý thấy trên giá treo đồ ở cửa không có khăn quàng cổ của Hạng Hành, không nhịn được lại cười rộ lên.

Bố Hạng nghi hoặc: “Bà cười gì vậy?”

Mẹ Hạng ngồi xuống, khuỷu tay huých huých ông: “Này, lão Hạng, ông thấy đứa trẻ Khúc Chước kia là người sơ ý hay cẩn thận?”

Bố Hạng chưa bao giờ nghe qua kiểu hỏi này, các gia đình bình thường đều hỏi “Đứa trẻ kia thế nào, nhân phẩm được không, tính cách được không, công việc được không”, chưa từng nghe qua câu hỏi về sơ ý hay cẩn thận. Nhưng vợ ra câu hỏi ông phải nghiêm túc trả lời.

“Hẳn là rất cẩn thận, có thể thi đỗ Thanh Đại, không thể sơ ý được.”

Mẹ Hạng mặt mày hớn hở: “Vậy mà cậu ấy không trả khăn quàng cổ của Tiểu Hành về.”

Bố Hạng không để bụng: “Một cái khăn quàng cổ thôi mà, có chuyện gì to tát đâu.”

Ánh mắt “giận sắt không thành thép” của mẹ Hạng chuyển dời sang người bố Hạng.

Bố Hạng bị trừng đến khó hiểu: “Thì cũng không thể nói người ta sơ ý, ai mà chả có lúc đãng trí.”

Mẹ Hạng hít sâu, xua tay: “Thôi, nói ông cũng không hiểu.”

Bố Hạng: “……?”

Mẹ Hạng ngồi suy ngẫm một lúc, lại cười rộ lên, lẩm bẩm câu “Hút hồn thật”, rồi đứng dậy vừa huýt sáo vừa lên lầu.


Ngày hôm sau là đêm giao thừa, cô dì chú bác của nhà Hạng đều đến nhà cũ liên hoan. Hạng Hành đến nơi thì các họ hàng đã ngồi chật kín một phòng, tiếng cười nói rôm rả, đèn đuốc sáng trưng.

Bà Hạng vừa thấy anh đã vẫy tay: “Tiểu Hành lại đây, nói cho bà nghe về đối tượng của con.”

Hạng Hành hết nói nổi: “Ai lắm lời thế ạ? Chuyện còn chưa đâu vào đâu.”

Nói xong mới nhớ ra, người lắm lời hình như là mẹ mình, lập tức im bặt.

Bà Hạng cười lớn: “Để bà mách mẹ con! Con dám nói mẹ con lắm lời!”

Hạng Hành: “……”

Dịp lễ tết, người lớn giục cưới hỏi con cái là chủ đề muôn thuở, có đối tượng thì hỏi thăm về đối tượng, không có thì hỏi bao giờ có. Hạng Hành đã quá quen với những chuyện này, thuần thục lảng tránh câu hỏi.

Không lâu sau, mọi người đã đến đông đủ, ông Hạng đứng lên: “Đi, đến lúc cúng tổ tiên rồi.”

Mọi người tạm dừng trò chuyện, đứng dậy, xếp hàng theo thứ bậc sau ông Hạng, có trật tự đi vào từ đường.

Bên trong, đồ cúng đã được bày biện xong xuôi. Ông Hạng rửa tay sạch sẽ, đốt nến thắp hương, miệng lẩm bẩm, đốt bài văn tế rồi bái lạy. Con cháu cũng lần lượt theo sau mà bái.

Một vòng nghi thức hoàn thành, ông Hạng cầm đèn lồng đi ra sân: “Bây giờ đi nghênh Thần Tài.”

Nhà họ Hạng kinh doanh, nên hiển nhiên coi trọng Thần Tài đặc biệt, không chỉ cúng Thần Tài vào mùng 2 tháng Giêng, mà còn có nghi thức nghênh Thần Tài vào đêm giao thừa, đây là truyền thống lâu đời của nhà Hạng suốt mấy chục năm qua.

Nghênh Thần Tài xong, hoạt động vẫn chưa kết thúc. Ông Hạng lại dẫn mọi người đến một căn nhà khác, nơi này cũng bày đồ cúng tế, nhưng không có bài vị thần tượng, chỉ có một bức tranh treo trên tường.

Một đứa trẻ nhỏ tuổi ở phía sau hỏi nhỏ: “Người trong tranh là ai vậy ạ?”

Bố đứa trẻ nói nhỏ: “Là thần hộ gia, phù hộ chúng ta bình an, gia nghiệp hưng thịnh.”

“Ông ấy là Bồ Tát sao?”

“Không phải.”

“Là Phật Tổ sao?”

“Cũng không phải.”

“Thế ông ấy là thần tiên gì?”

“Thì là thần hộ gia mà, là thần tiên của riêng gia đình chúng ta.”

“Oa! Nhà mình còn có thần tiên của riêng mình sao? Nhà khác có không ạ?”

“Nhà khác thì bố làm sao biết được, dù sao thì nhà mình có, tổ tiên tận mắt nhìn thấy, bức tranh này là tổ tiên chúng ta vẽ.”

“Thế ông ấy tên là gì?”

“Ách… Tên là thần hộ gia.”

“À…”

Trẻ con nói năng không kiêng kỵ, không ai ngăn cản đứa trẻ tò mò, ông Hạng cũng không để ý đến những lời nói thầm phía sau. Ông giơ cao nén hương đã thắp, thành kính bái lạy, nói: “Người ta nói giàu không quá ba đời, sự nghiệp nhà Hạng chúng ta đã truyền đến đời thứ tư, hiện tại phát triển không ngừng, gia đình hòa thuận. Con xin thay cả nhà cảm tạ thần tiên phù hộ…”

Hạng Hành đi theo mọi người cùng nhau bái lạy, khi đứng dậy, anh ngẩng đầu nhìn bức tranh, nhìn một lúc bỗng thấy người trong tranh có chút quen mắt, anh cẩn thận phân biệt, gương mặt kia lại có vài phần tương tự với Khúc Chước.

Hạng Hành dời mắt đi, cảm thấy bản thân mình thật vô nghĩa.

Chuyện này mà cũng nghĩ đến Khúc Chước, hóa ra mình là một tên luyến ái não đến mức cương thi cũng phải nhổ ra.

Anh vừa tự chế giễu mình, lại vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn bức tranh.

Ừm… nói đi thì cũng phải nói lại, đúng là rất giống.

Điều này chứng tỏ Khúc Chước lớn lên đẹp như thần tiên, không có gì sai cả.

Nghi thức kết thúc, mọi người trở lại phòng ăn bắt đầu bữa cơm tất niên. Hạng Hành trong đầu vẫn còn nghĩ đến Khúc Chước, ăn uống thất thần, không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khúc Chước.

[ Đang ăn cơm tất niên sao? Có xem xuân vãn không? ]

Khúc Chước không trả lời.

Hạng Hành có chút thất vọng, an ủi mình rằng Khúc Chước có thể đang bận.

Thế nhưng đến khi bữa cơm tất niên kết thúc, Khúc Chước vẫn không trả lời tin nhắn, Hạng Hành có chút bồn chồn không yên.

Anh đứng dậy, đi ra sân gọi điện thoại cho Khúc Chước.

Liên tiếp ba lần gọi, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

“Alo?” Giọng Khúc Chước nghe có vẻ mơ hồ, dường như vừa mới tỉnh ngủ.

Hạng Hành mở lời: “Khúc Chước…”

“Phanh——” đầu dây bên kia đột nhiên phát ra một tiếng động lớn.

Sắc mặt Hạng Hành khẽ biến: “Sao vậy? Cậu không sao chứ?”

“Không sao không sao, đụng phải thôi.” Giọng Khúc Chước trở nên rõ ràng hơn, “Hạng Hành, cậu đang ăn cơm tất niên sao? Có xem xuân vãn không?”

Hạng Hành cười: “Tôi vừa mới hỏi cậu câu đó.”

“À…” Khúc Chước dừng lại một chút, chắc đang xem tin nhắn, “Xin lỗi nhé, tôi vừa mới thấy, tôi đang ăn đây, đang xem xuân vãn.”

Hạng Hành lại cảm thấy không đúng: “Sao bên cậu lại yên tĩnh thế?”

“Tôi, tôi đang ở trong phòng.”

Hạng Hành có chút hoài nghi, nhưng không muốn truy cứu vấn đề này, chỉ hỏi: “Cậu có muốn xem pháo hoa không?”

Khúc Chước do dự nói: “Trong thành phố cấm bắn pháo hoa mà?”

“Có màn trình diễn pháo hoa bằng máy bay không người lái.”

Khúc Chước phấn khích: “Đẹp không?”

“Đẹp lắm, cậu có muốn xem không? Tôi đến đón cậu nhé?”

“Ách…” Giọng Khúc Chước nhỏ dần, có chút do dự mà từ chối, “Thôi, không được đâu, tôi, tôi phải ở lại chơi bài với họ hàng, sau này có cơ hội xem sau nhé.”

Hạng Hành im lặng một lát: “Được thôi.”

Khúc Chước cười cười: “Chúc mừng năm mới!”

Hạng Hành cũng cười: “Chúc mừng năm mới!”

Nhưng mà cúp điện thoại xong, nụ cười trên môi Hạng Hành từ từ biến mất. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, điện thoại anh có chế độ tự động ghi âm cuộc gọi. Anh mở đoạn ghi âm vừa rồi ra, đặt vào tai nghe lại một lần nữa.

Không đúng, Khúc Chước nói chuyện ấp a ấp úng, rất không bình thường.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Anh càng nghĩ càng không yên tâm, chào các trưởng bối rồi quay người ra cửa.

Tối nay anh có uống một chút rượu, không thể lái xe, ngày Tết cũng không đành lòng gọi tài xế đến, liền ở bên ngoài dùng ứng dụng gọi xe, đợi rất lâu mới có một chiếc.

Về đến tiểu khu, Hạng Hành đi thẳng đến nhà Khúc Chước, đến cửa vừa nhìn, anh sững sờ.

Nhà Khúc Chước tối om, yên tĩnh không một tiếng động.

Chuyện gì thế này? Tại sao Khúc Chước lại nói dối? Thật sự xảy ra chuyện rồi sao?

Hạng Hành đột nhiên hoảng hốt, trong chớp mắt trong đầu hiện lên N suy đoán không hay, lúc lấy điện thoại ra, ngón tay anh đều có chút run rẩy.

Điện thoại gọi đi, lần này Khúc Chước bắt máy khá nhanh, chỉ là giọng nói có chút nghi hoặc: “Hạng Hành?”

Hạng Hành vội vàng hỏi: “Cậu có ở nhà không?”

Khúc Chước nói: “Có chứ.”

Hạng Hành: “Thật sao? Tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu…”

“Phanh——” lại là một tiếng động.

“À à, cậu chờ một chút!” Giọng Khúc Chước ẩn giấu sự hoảng loạn, “Tôi ra mở cửa cho cậu! Cậu đợi chút nhé!”

Hạng Hành nghe tiếng cúp máy đột ngột, thần sắc khó hiểu mà ngẩng đầu.

Căn biệt thự trước mặt chìm trong bóng tối đột nhiên sáng đèn.

Hạng Hành: “……”

Một phút trôi qua, ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, không có ai mở cửa.

Hạng Hành: “?”

Bên trong biệt thự, Khúc Chước chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm lên mức cao nhất, vừa chờ đợi nhiệt độ tăng lên vừa chạy nhanh len lỏi giữa các phòng.

“Bố! Tỉnh dậy! Mau dậy đi!”

“Mẹ! Mau dậy chơi bài!”

“Chú hai——”

“Dì nhỏ——”

“Chị——”

“Cậu tư ông ngoại——”

“Tiểu Bảo——”

“Mùa xuân đến rồi!!! Tất cả dậy hết cho tôi!!!”

“Hình người! Hình người!”

Mười lăm phút sau, các thành viên trong gia đình Khúc Chước hoảng loạn tụ tập lại phòng khách, mấy đứa trẻ nhỏ có đứa cài nhầm cúc áo, có đứa mặc quần ngược. Người lớn đang luống cuống giúp nhau sửa lại.

Khúc Chước lấy bài ra, bật TV, đẩy người lớn về phía bàn bài, đẩy trẻ con đến trước TV: “Nhanh lên nhanh lên! Đánh bài đi đánh bài đi! Xem TV đi xem TV đi! Náo nhiệt lên!”

Mọi người: “?”

Mẹ Khúc vừa xào bài vừa ngáp: “Buồn ngủ quá, sao lại buồn ngủ thế này? Thật sự đến mùa xuân rồi sao? Sao con không chờ chúng ta tự tỉnh?”

Khúc Chước vội vàng cầm kẹo và sữa chua đặt trước mặt mấy đứa trẻ: “Bạn của tôi tới, tôi đi mở cửa đây.”

Mười lăm phút sau, Hạng Hành cuối cùng cũng chờ được Khúc Chước ra mở cửa.

Trán Khúc Chước hơi lấm tấm mồ hôi, cười giải thích: “Vừa nãy chúng tôi đang chơi trốn tìm trong bóng tối với mấy đứa trẻ.”

Hạng Hành cảm thấy trái tim mình như vừa đi tàu lượn siêu tốc, bây giờ cuối cùng cũng dừng lại, nhưng lại như tàu lượn siêu tốc chạy vào sương mù, anh ngơ ngác, rất mơ hồ.

Khúc Chước nói: “Cậu vào đi, tôi thay bộ đồ rồi chúng ta ra ngoài.”

Trong nhà Khúc Chước rất náo nhiệt, người lớn đánh bài, trẻ con cắn kẹo giành điều khiển từ xa. Hạng Hành vừa bước vào, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

Khúc Chước nói: “Đây là bạn của tôi, Hạng Hành.”

Rồi lại giới thiệu cho Hạng Hành: “Đây là bố tôi, đây là mẹ tôi, đây là chị tôi, đây là…”

Bố mẹ Khúc lập tức đứng dậy chào đón, nhiệt tình nói: “Con trai nhà họ Hạng à? Mau lại đây ngồi! Lại đây lại đây, ăn gì đi!”

Hạng Hành chào hỏi mọi người, bị kéo đến ghế sô pha ngồi, trong tay còn bị nhét đầy đồ ăn vặt. Vị tổng tài quen nhìn những cảnh tượng lớn lại lúng túng đến không yên.

Anh cúi người đặt đồ ăn vặt lên bàn trà, khi tựa lưng lại, cảm thấy sau lưng có thứ gì đó, nghĩ là đồ chơi của trẻ con nên tiện tay móc ra.

Vật vừa vào tay, cảm giác lạnh lẽo trơn trượt, còn cử động.

Hạng Hành cúi đầu, đồng tử tức khắc giãn lớn.

Là một con rắn nhỏ dài bằng cánh tay, to bằng ngón tay!!!

Khúc Chước thay đồ xong quay lại, nhìn thấy cảnh này thì đầu váng mắt hoa, xông tới tóm lấy con rắn nhỏ: “Đây là là là…”

“Thú cưng nhà cậu nuôi?” Hạng Hành rất bình tĩnh hỏi.

“Đúng vậy!” Khúc Chước yên tâm, gật đầu thật mạnh, “Không biết nó chui ra từ đâu, tôi đưa nó về ổ đây.”

Nói xong xoay người xách con rắn nhỏ lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play