Khúc Chước khoác áo khoác của Hạng Hành ra khỏi bệnh viện, không khí lạnh từ bốn phương tám hướng ùa đến, cậu rụt hai tay vào trong ống tay áo, ôm chặt lấy chiếc áo rộng thùng thình, đến cả dáng đi cũng trở nên cứng đờ và chậm chạp.

Hạng Hành nhận ra Khúc Chước đặc biệt sợ lạnh, anh đi trước một bước mở cửa xe và dùng thân mình chắn gió cho cậu.

Khúc Chước sững sờ, ngước mặt lên nhìn anh.

Hạng Hành thấy mặt cậu trắng bệch không còn chút máu, có chút hối hận vì đã đồng ý cho cậu xuất viện, nhưng hình như anh cũng không có lập trường gì để ngăn cản, chỉ có thể bực bội thầm thở dài.

“Mau vào đi thôi, bên trong có chăn đấy.”

“Cảm ơn.”

Lão Trương đã nổ máy làm ấm xe từ trước, trong xe bật sưởi rất đủ, Hạng Hành ngồi vào xong thì cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Anh xắn tay áo sơ mi lên, đưa tay lấy từ phía trước một cái túi ni lông, mở ra bên trong là hai hộp thức ăn nhanh.

“Cậu vẫn chưa ăn sáng.” Anh bẻ đũa dùng một lần, “Đây là bánh bao hấp Lão Trương mua, cậu ăn chút đi.”

Khúc Chước vừa định mở miệng, Hạng Hành đã nhanh nhảu nói: “Không cần cảm ơn, ăn đi.”

Khúc Chước nhìn anh: “Tôi là muốn hỏi, có nước không?”

Hạng Hành: “……”

Khúc Chước đột nhiên cười rộ lên, ngồi trong không gian ấm áp, cậu lại lấy lại được sức sống, nụ cười trông đặc biệt sinh động.

Hạng Hành nhanh chóng dời mắt khỏi mặt cậu: “Nước với đồ uống đều có, còn có sữa đậu nành nóng vừa mới mua nữa.”

Khúc Chước thò đầu nhìn anh lục túi ni lông: “Tôi uống sữa đậu nành.”

Lão Trương và bảo tiêu đều không nhịn được nhìn qua kính chiếu hậu, hai người phía sau rõ ràng mới quen, nhưng giờ ngồi cùng nhau lại có không khí rất hòa hợp, tự nhiên cứ như đã quen biết nhau nhiều năm.

Hạng Hành không hề có vẻ tổng tài, anh cũng mở hộp thức ăn nhanh ra ăn bánh bao hấp, vừa ăn vừa nhắc nhở: “Canh hơi nóng, ăn chậm thôi.”

“Ừm.” Khúc Chước cẩn thận húp một ngụm canh, gật gật đầu, “Ngọt quá, mua ở đâu vậy?”

Lão Trương nói: “Phía sau bệnh viện có con phố, đi về hướng tây đến ngã tư, có một cửa hàng nhỏ không có biển hiệu ở đó.”

Khúc Chước chợt hiểu ra: “À, thì ra là tiệm đó, ngày xưa tôi nghỉ hè thường hay tới ăn, mở lâu lắm rồi, làm ăn vẫn luôn tốt.”

Khúc Chước đột nhiên nhắc đến cuộc sống của mình, Hạng Hành không nhịn được quay đầu nhìn cậu, mong chờ cậu nói thêm nữa.

Nhưng Khúc Chước nói xong thì im lặng, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, tiếp tục ngon lành ăn bánh bao.

Ăn uống no nê, xe cũng chạy đến cổng thôn. Khúc Chước xuống xe thì lại rơi vào trạng thái cứng đờ vì lạnh, cậu chầm chậm di chuyển về nhà, mãi đến khi mở điều hòa lên, trong phòng ấm áp, cậu mới dần dần hồi phục thân nhiệt.

Hạng Hành tự mình sắp xếp Lão Trương đi đun nước, rồi lại bảo bảo tiêu đi kiểm tra khắp nơi xem có rắn không.

Hàng xóm nghe nói Khúc Chước đi bệnh viện, đều tới thăm hỏi cậu, căn phòng nhỏ lập tức chật ních người, Hạng Hành cũng bị đẩy ra ngoài.

Mọi người nói chuyện bằng tiếng địa phương, Hạng Hành nghe không hiểu, dứt khoát đi ra ngoài. Vừa ngẩng đầu, anh phát hiện trên bầu trời đang lất phất bông tuyết.

Không biết đứa trẻ nào đó phấn khích hô lên: “Tuyết rơi rồi!”

Các người lớn vội vã ra xem, thấy tuyết càng rơi càng lớn thì nhanh chóng cáo từ về nhà.

Trận tuyết này đến vừa gấp vừa mạnh, trên mặt đất rất nhanh đã phủ một màu trắng xóa. Lão Trương hỏi Hạng Hành có muốn về nhanh không, nhưng Hạng Hành lại không yên tâm Khúc Chước. Nhiều rắn như vậy không biết trốn ở đâu, Khúc Chước thân thể lại không tốt, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì thì sao?

Hơn nữa Khúc Chước chỉ có một mình ở nhà, nhà bếp lại không có điều hòa, cậu sợ lạnh như vậy, không thể ở lâu trong bếp, thế thì ăn cơm kiểu gì?

Khúc Chước nhìn qua cửa sổ thấy bông tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, quay sang nói với Hạng Hành: “Mấy cậu nếu không có việc gấp thì ở lại nhà tôi nhé, chờ tuyết tạnh rồi đi.”

Hạng Hành tinh thần phấn chấn: “Có tiện không?”

Khúc Chước cười cười: “Không có gì không tiện, nhưng mà chỉ có hai giường, có thể sẽ vất vả cậu ngủ chung với tôi, Trương thúc và anh bảo tiêu ngủ chung, được không?”

Trương thúc cười ha ha nói: “Không thành vấn đề.”

Bảo tiêu nói: “Tôi cũng không thành vấn đề.”

Khúc Chước nhìn về phía Hạng Hành.

Hạng Hành: “…… Đương nhiên tôi không thành vấn đề, chỉ là làm phiền cậu quá.”

Khúc Chước cười nói: “Không phiền.”

Trương thúc cảm thấy mình ở lại đây hơi vướng, vội nói: “Gạo và mì gì đó có cả chứ? Tôi đi nấu cơm đây, tay nghề của tôi vẫn ổn lắm!”

Không đợi Khúc Chước gật đầu, ông đã xoay người chạy đi rất nhanh, vài giây sau lại chạy về kéo bảo tiêu: “Cậu tới nhóm lửa, cái bếp này tôi một mình không khống chế được.”

Trong nhà Khúc Chước không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, may mà vừa nãy hàng xóm có mang sang chút đồ, đủ để ứng phó vài bữa.

Trận tuyết này rơi rất lớn, đến chạng vạng đã tích lại một lớp thật dày. Khúc Chước nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn thế giới trắng xóa, trông có vẻ rất say mê.

Hạng Hành ma xui quỷ khiến móc điện thoại ra, chụp một tấm ảnh nghiêng mặt của Khúc Chước.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất mờ, khuôn mặt trắng sứ kia áp sát vào khung cửa sổ gỗ cũ, đường nét ẩn hiện trong bóng tối, đồng tử phản chiếu ánh sáng thủy tinh cùng tuyết trắng bên ngoài, lạnh lẽo nhưng sáng ngời.

Khúc Chước như cảm ứng được ống kính máy ảnh đang nhìn, đột nhiên quay đầu lại.

Tay Hạng Hành run lên, chưa kịp thu lại, lúng túng giơ điện thoại.

“Tôi…”

“Cậu có thể chụp ảnh cho tôi được không?”

Hạng Hành sửng sốt: “Hả?”

Khúc Chước phấn khích ngồi dậy: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy tuyết rơi, tôi muốn ra nền tuyết chụp ảnh.”

Hạng Hành rất bất ngờ với lời nói của cậu, Z thành không phải thành phố phía Nam, mùa đông có tuyết rơi hẳn là rất thường thấy, nhưng Khúc Chước nói như vậy chắc chắn có nguyên do riêng. Họ vẫn chưa thân đến mức có thể tùy tiện hỏi chuyện cá nhân, nên anh chỉ gật đầu.

“Được thôi, nhưng trời sắp tối rồi, tôi chụp cho cậu mấy tấm thử trước, nếu hiệu quả không tốt thì mai ban ngày chúng ta lại chụp tiếp.”

Khúc Chước kích động gật đầu liên tục: “Ừ ừ!”

Hạng Hành nhắc nhở: “Mặc thêm áo vào.”

Khúc Chước đứng dậy đi lục tủ quần áo: “Chụp ảnh với tuyết phải mặc quần áo màu sáng, tôi xem nào… hình như chỉ có cái áo len này là được thôi?”

Cậu lấy ra một chiếc áo len màu xanh lam mặc vào, lại cúi đầu tìm kiếm một lát, cuối cùng ánh mắt chuyển sang chiếc áo khoác của Hạng Hành ở bên cạnh: “Tôi không có áo khoác dày, có thể mượn của cậu mặc một chút được không?”

Ngực Hạng Hành hơi nhói, gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Khúc Chước thay xong quần áo thì nôn nóng ra cửa, mặc dù vừa chạm vào khí lạnh liền đông cứng đến suýt không nhấc chân nổi, nhưng cậu vẫn chậm rãi kiên định đi đến dưới một cây đại thụ.

Hạng Hành tìm góc độ giơ máy ảnh lên, đang chuẩn bị chụp thì thấy Khúc Chước bắt đầu cởi cúc áo khoác, sợ đến mức anh nhanh chóng tiến lên đè tay Khúc Chước lại: “Cậu làm gì thế? Lạnh lắm, không thể cởi áo khoác đâu.”

Khúc Chước ngẩng mặt lên: “Không cởi, chỉ là mở ra thôi, áo khoác của cậu màu đậm quá, tôi muốn để lộ áo len ra, như vậy mới ăn ảnh.”

Hạng Hành: “……”

Khúc Chước: “Cậu mau đi chuẩn bị đi.”

Hạng Hành đành quay lại vị trí ban nãy, một lần nữa giơ điện thoại lên. Anh sợ kỹ thuật chụp ảnh của mình không tốt nên bấm chụp liên tục, mong là từ mấy chục tấm sẽ chọn ra được một tấm ưng ý.

Khúc Chước lại rất am hiểu chụp ảnh, cởi cúc áo khoác ra, liền tạo N tư thế khác nhau, có chơi ngầu, có tươi tắn, có tùy hứng. Cứ chụp như vậy, động tác cậu chậm dần lại, cuối cùng đôi mắt nhắm lại, đầu từ từ rũ xuống.

“Khúc Chước!” Hạng Hành nhận thấy có điều không ổn, sợ đến mức ném luôn điện thoại, phi thẳng đến đỡ lấy Khúc Chước sắp ngã xuống đất.

Khúc Chước chỉ hôn mê vài giây, được ôm vào trong nhà liền tỉnh lại. Hạng Hành đang chuẩn bị đặt cậu lên giường, cậu mở mắt chớp chớp, vòng tay qua cổ Hạng Hành, mượn lực ngồi dậy.

“Tôi không sao.” Cậu buông Hạng Hành ra, giơ tay xoa xoa mặt.

Hạng Hành nhíu chặt mày: “Đợi tuyết tạnh, tôi vẫn đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Khúc Chước lắc đầu: “Thật không sao, thể chất của tôi bẩm sinh đã thế rồi.”

Hạng Hành còn định nói thêm gì đó, Khúc Chước đã ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: “Ảnh đâu? Tôi xem ảnh.”

Hạng Hành tức khắc quên hết lời, ngẩn ra vài giây mới nhớ điện thoại còn ở bên ngoài, vội xoay người đi lấy.

Điện thoại rơi trên mặt tuyết, một chút cũng không hỏng. Khúc Chước lật xem từng tấm ảnh, vô cùng hài lòng: “Kỹ thuật chụp ảnh của cậu không tồi, đợi mai ánh sáng tốt hơn thì chụp tiếp, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nữa.”

Hạng Hành có chút sợ: “Chụp nữa hả?”

Khúc Chước gật đầu.

Hạng Hành chỉ có thể lặng lẽ tự nhủ, ngày mai phải quan sát cẩn thận hơn, vừa thấy có gì không ổn là kéo người vào phòng ngay.

“À đúng rồi, tôi đi tìm quần áo cho các cậu đi tắm.” Khúc Chước xuống giường, lại một lần nữa đi lục tủ quần áo, “Nhà tôi họ hàng khá nhiều, quần áo cỡ nào cũng có, tuy đều đã mặc rồi, nhưng giặt sạch sẽ cả, nhưng cậu yên tâm, quần lót thì có cái mới.”

Nói xong, cậu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt dời xuống: “Quần lót của cậu mặc cỡ gì?”

“À…” Hạng Hành không được tự nhiên, “Tôi…”

Không đợi anh trả lời, Khúc Chước đã tự mình nhìn ra được: “À, tôi biết rồi!”

Hạng Hành người đã tê liệt.

Đến lúc nghỉ ngơi buổi tối, Khúc Chước trải giường chiếu, thay chăn đệm mới cho cả hai phòng. Hạng Hành nói: “Không cần khách sáo vậy đâu, phiền cậu quá.”

“Không phiền.” Khúc Chước nói, “Cậu không phải nói thấy rắn sao? Tôi sợ các cậu để ý việc này, sợ giường bị rắn nằm qua.”

Hạng Hành không chắc có phải ảo giác không, nhưng khi Khúc Chước nói câu này, cậu dường như không vui lắm.

Khúc Chước hỏi: “Cậu ngủ bên ngoài hay bên trong?”

Hạng Hành nói: “Bên ngoài.”

Vạn nhất có rắn chui ra, anh còn có thể chắn cho cậu một chút.

Tuy nói mùa này rắn hẳn là đang ngủ đông, khả năng ra ngoài hoạt động không cao, bảo tiêu cũng đã kiểm tra cả trong lẫn ngoài mà không phát hiện dấu vết của rắn, nhưng để đề phòng vạn nhất, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Hai người nằm xuống trên chiếc giường sạch sẽ, mỗi người một chăn, duy trì khoảng cách thích hợp.

Hạng Hành nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ, Khúc Chước đột nhiên lên tiếng trong bóng tối: “Cậu rất ghét rắn sao?”

Hạng Hành mở mắt: “Không ghét.”

Khúc Chước: “À…”

Hạng Hành không chắc có phải vì hôm nay anh cứ bảo bảo tiêu tìm rắn nên làm Khúc Chước, thân là chủ nhà, phật ý không, anh giải thích: “Tôi lo có rắn độc ra cắn người thôi.”

Khúc Chước: “À…”

Hạng Hành: “……”

Anh cứ cảm thấy cậu không vui, là sao nhỉ?

Im lặng một lát, Khúc Chước lại hỏi: “Nếu là rắn không độc, cậu có sợ không?”

Hạng Hành không rõ nguyên do: “Cũng bình thường, cơ bản là không sợ.”

Khúc Chước dường như muốn hỏi cho rõ: “Cơ bản là ý gì?”

Hạng Hành nghĩ nghĩ: “Rắn có hình thể đặc biệt lớn, dù không có độc thì vẫn nguy hiểm, ví dụ như trăn khổng lồ sẽ quấn siết người. Với những con rắn như vậy, tôi sẽ cố gắng tránh xa.”

Giọng Khúc Chước nhẹ nhàng hẳn lên: “À…”

Có lẽ vì trước khi ngủ trò chuyện về rắn, Hạng Hành nằm mơ toàn thấy rắn. Giấc mơ rời rạc, loang lổ hỗn độn vặn vẹo lắc lư, cuối cùng dừng lại ở một đôi đồng tử dựng đứng màu vàng kim. Đôi đồng tử đó dần dần lùi về phía sau, một gương mặt từ trong sương mù hiện ra, là mặt của Khúc Chước.

Hạng Hành bị mộng làm giật mình, bỗng mở mắt ra.

Sau khi bình ổn hơi thở, anh chú ý ngực có chút nặng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Khúc Chước đang gối đầu lên người anh. Anh hơi ngẩn ra, cẩn thận đẩy Khúc Chước ra khỏi người mình.

Khúc Chước lại nằm vào gối, rụt sâu vào trong chăn, cuộn tròn cơ thể lại.

Hạng Hành đột nhiên nhận ra, chăn của hai người đều không dày, trong phòng bật điều hòa, anh thậm chí còn cảm thấy hơi nóng, nhưng Khúc Chước thì sợ lạnh, một chiếc chăn mỏng như vậy có lẽ không đủ với cậu.

Khúc Chước dựa vào người anh là vì sợ lạnh sao?

Hạng Hành rối rắm vài giây, nhẹ nhàng xếp hai chiếc chăn thành một, hai chiếc chăn gộp lại thành một cái ổ.

Chỉ là như vậy, Hạng Hành liền khó ngủ rồi. Anh nằm thẳng, không dám nhúc nhích.

Nửa mặt Khúc Chước vùi trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi, cơ thể tỏa ra một chút lạnh lẽo, truyền đến từ không gian hẹp bên dưới chăn.

Hai người một nóng một lạnh rõ ràng, không có khoảng cách, thân nhiệt va chạm và giao hòa với nhau. Khúc Chước có lẽ cảm nhận được nguồn nhiệt, ngủ ngủ liền dựa sát vào Hạng Hành.

Hạng Hành càng thêm cứng đờ, màng nhĩ "bang bang" vang lên.

Đến cuối cùng, Khúc Chước hoàn toàn dán chặt vào người anh, càng dán càng sát, thậm chí tay chân cùng dùng, quấn lấy người Hạng Hành.

Hạng Hành cảm nhận hơi thở ấm áp từ cổ mình, đau khổ căng cứng cổ, nhắm mắt lại dùng sức xua đi tạp niệm.

Lúc này, trong tiếng tim đập dồn dập, anh nghe thấy một tiếng tạp âm "tất tất tốt tốt", âm thanh kia chậm rãi mà có nhịp điệu, làm dòng máu đang sôi sục trong anh lập tức nguội lạnh.

Ngay lúc anh muốn nghe kỹ hơn, tiếng động kia đột nhiên dừng lại.

Đêm đông tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ, cứ như mọi chuyện vừa nãy đều là ảo giác.

Hạng Hành mở mắt trong bóng tối.

Ánh tuyết từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm sáng lên hơn nửa căn phòng.

Trên xà nhà, trên cột đầu giường, cạnh đỉnh màn… mấy con rắn lớn nhỏ khác nhau thò đầu ra, lặng lẽ nhìn anh trong ánh sáng lạnh lẽo.

Đầu óc Hạng Hành “ong” một tiếng, nhanh chóng bò dậy bật công tắc đèn.

"Bụp——"

“Hả?” Khúc Chước mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng bị ánh đèn làm chói, đành nhắm mắt lại.

Hạng Hành thở dồn dập, ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Những con rắn kia lập tức biến mất không còn dấu vết, rốt cuộc là chúng thật sự xuất hiện, hay anh chỉ đang mơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play