Edit+beta: Idylie.

Izawa Sugi theo chân Uzui Tengen tiến sâu vào bên trong dãy núi.

Nơi này chính là chỗ cư trú của Uzui Tengen — một sân nhà bình thường, một vườn rau nho nhỏ cũng bình thường, bãi cọc gỗ huấn luyện cũng hết sức bình thường. Nhưng điều khiến Izawa Sugi thật sự chấn động chính là…

Uzui Tengen hắn… hắn lại có tận ba người vợ!

Ba người! Ba đại mỹ nữ chính hiệu! Và tất cả đều là… vợ của hắn!! Uzui Tengen giới thiệu với cả hai bên:

“Đây là đồ đệ mới ta vừa nhận, tên Izawa Sugi. Còn đây là ba người vợ của ta — từ trái sang phải lần lượt là Hinatsuru, Makio và Suma.”

Hinatsuru là một mỹ nhân buộc đuôi ngựa cao, toát lên vẻ quyến rũ mê người; Makio với phần tóc mái màu kim nổi bật, toàn thân tràn đầy sức sống; còn Suma thì có mái tóc dài buông xõa mềm mại, khí chất dịu dàng thanh tú.

Thật sự là ba đại mỹ nữ mang ba khí chất khác biệt, kiểu nào cũng có, kiểu nào cũng đỉnh!

Giây phút này, Izawa Sugi tràn đầy hâm mộ, ghen tị và hận thấu tim gan với Uzui Tengen.

Y không nhịn được bước lên một bước, vỗ ngực ra dáng đàn ông mà tự giới thiệu:

“Ta là Izawa Sugi! Ba vị tỷ tỷ xin chào! Nếu sau này các người cảm thấy hắn không tốt chỗ nào, có thể tới tìm ta nha!”

Uzui Tengen: “…………”

Ba vị mỹ nhân: “…………”

Uzui Tengen nhếch môi cười dữ tợn, duỗi tay tóm lấy cổ áo sau gáy Izawa Sugi:

“Được lắm tiểu tử, theo ta đi làm quen địa hình xung quanh, tiện thể nói luôn lịch tu luyện hằng ngày cho ngươi.”

Chẳng bao lâu sau, từ phía xa liền vang lên những tiếng hét thảm "A a a!!" xen lẫn tiếng "Ầm ầm!" của đá núi bị phá vỡ.

Hinatsuru chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu:

“...Thôi vậy, đi chuẩn bị cơm chiều thôi. Không biết lần này đồ đệ mà đại nhân mang về có thể chịu đựng được bao lâu.”

Uzui Tengen là một trong những trụ cột cường giả của Quỷ Sát Đội, người muốn bái sư học nghệ dưới trướng hắn có thể xếp hàng dài đến mấy dãy phố.

Tuy nhiên, rất ít người có thể chịu nổi chế độ huấn luyện như ma quỷ của một trụ cột. Huống hồ, các trụ còn phải đảm nhiệm tuần tra trên phạm vi cực kỳ rộng, đôi khi còn phải thực hiện những nhiệm vụ điều tra đặc biệt, công việc vốn đã vô cùng bận rộn, bởi vậy họ hiếm khi nhận đồ đệ. Lại càng hiếm có ai đủ tư cách trở thành truyền nhân chân chính kế thừa y bát của mình.

Trước đây, Uzui Tengen cũng từng mang vài người về huấn luyện thử, nhưng chẳng ai trụ nổi quá lâu — đa phần đều chủ động bỏ cuộc mà rút lui. Vì vậy, Hinatsuru cùng hai người kia cũng không quá đặt kỳ vọng vào việc Izawa Sugi có thể chịu đựng được bao lâu.

Thế nhưng hiển nhiên, các nàng đã nghĩ quá nhiều.

Đến tận chạng vạng hôm đó, các nàng liền được chứng kiến một màn “bầm mắt” quý hiếm — Uzui Tengen xuất hiện với đôi quầng thâm rõ mồn một.

Đương nhiên, xui xẻo nhất vẫn là Izawa Sugi — người lại một lần nữa biến thành đầu heo đúng nghĩa.

Hinatsuru kinh ngạc hít một hơi lạnh. Với thực lực như Uzui Tengen, vậy mà đứa nhỏ này có thể đánh trúng được hắn?

Uzui Tengen thì mặt đầy vạch đen, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi:

“Ta hỏi ngươi nè, chỉ để đánh được ta một quyền, mà ngươi liều đến mức tự trật khớp cả cánh tay, ngươi bị cái gì nhập đầu vậy hả?”

Izawa Sugi kéo khóe miệng cười cười, thản nhiên đáp:

“Thì cũng chỉ là trật khớp thôi mà, kéo mạnh một cái là vào lại liền.”

Sau đó, y xoa xoa cái đầu sưng vù của mình, mơ màng lẩm bẩm:

“Dù sao ta cũng bị ngươi đánh thành cái dạng này, nếu đã phải biến thành đầu heo trước mặt ba vị tỷ tỷ, thì ngươi cũng phải theo ta mà xấu một lần cho công bằng chứ.”

Uzui Tengen: “……………”

Hắn bất lực thở dài, thầm nghĩ —

Đứa nhỏ này thật đúng là giống mình hồi trẻ, đều là loại người theo đuổi sự ‘hoa lệ’ đến bất chấp hình tượng. 

Người ta thường thiên vị những kẻ giống mình, mà nghĩ như vậy, Uzui Tengen lại cảm thấy Izawa Sugi thật sự rất đáng yêu.

Lúc ăn tối, Uzui Tengen bỗng hỏi:

“Vì sao ngươi lại thích theo đuổi những thứ xinh đẹp đến vậy?”

Izawa Sugi đang ăn cá hun khói, thần sắc có phần khó lường. Y nhả ra một cái xương cá, lãnh đạm nói:

“Không phải ta thích cái đẹp… mà là chỉ khi nhìn thấy những điều đẹp đẽ, ta mới có thể giữ được lý trí, không để mình hóa điên.”

Chinh chiến và giết chóc là những thứ dễ hủy hoại lý trí con người nhất. Izawa Sugi cũng đã cố gắng rất nhiều để giữ lại chính mình trong cái môi trường đẫm máu ấy.

Uzui Tengen trầm mặc. Một lúc sau, hắn bất ngờ cười nhẹ:

“Kỳ thực… ta còn có một người em trai.”

Izawa Sugi sửng sốt, liếc nhìn hắn, liền nghe Tengen chậm rãi kể:

“Chúng ta vốn là ninja, không được phép có cảm xúc, chỉ là những công cụ biết đi. Nhưng ta không chấp nhận điều đó. Ta cũng là con người, không phải vũ khí, vì vậy ta mới rời khỏi gia tộc, gia nhập Quỷ Sát Đội.”

“Nhưng em trai ta thì khác. Nó vẫn ôm giữ những tư tưởng cũ rích. Với nó, ninja là công cụ phục vụ kẻ mạnh, không nên có tình cảm. Thê tử chỉ để duy trì huyết mạch, chết thì cưới cái mới. Tất cả đều phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, dù phải hy sinh cả mạng sống.”

Izawa Sugi siết tay. "Rắc" một tiếng, đôi đũa trong tay y gãy làm đôi.

Y nhớ đến Làng Lá – cái nơi nhân danh “bảo vệ thôn” mà đưa hết người này đến người khác ra chiến trường, để rồi chết như những con tốt thí.

“…Phải, chúng ta không phải là đao, không phải là công cụ.” – Mũi Sugi cay xè.

Y nhớ đến cha mẹ mình, nhớ đến người cậu đã nuôi dưỡng y, nhớ đến người thầy từng bảo vệ y rút lui, và cả những đồng đội từng che chắn phía trước cho y…

“Chỉ vì một đám hỗn đản ham muốn quyền lực và lợi ích, mà bao người phải chết… Thật quá đáng giận.”

Khi còn nhỏ, Izawa Sugi từng rất bất mãn với Konoha, nhưng lúc đó y chưa có sức để thay đổi điều gì. Để không biến thành một kẻ cuồng sát, y buộc mình phải nhìn về những thứ đẹp đẽ. Dần dần, y bị cái đẹp thu hút, và rồi bị những linh hồn cũng đẹp đẽ như thế cảm hóa.

“Ở trong bóng tối, con người luôn sẽ không tự chủ mà đi tìm ánh sáng cùng lửa ấm.”

Izawa Sugi ngửa đầu uống cạn bát súp miso, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc đang lộ ra ngoài. Giọng y có chút tự giễu, nhưng lại vô cùng kiên định:

“Khi nhìn thấy những điều đẹp đẽ, bản thân cũng sẽ không còn thấy nhơ bẩn đến vậy…

Nghĩ như thế... có phải là quá trẻ con, quá ngốc nghếch không?”

Uzui Tengen nhìn thiếu niên trước mặt, người giữa hàng lông mày thấp thoáng lộ ra sát khí khiến người rúng động, mà chỉ có thể thở dài thật sâu.

Hắn bỗng nhiên vươn tay, mạnh mẽ xoa đầu cậu.

Izawa Sugi không vui, lập tức giơ tay lên ngăn lại:

“Làm gì đấy! Rối hết tóc rồi rụng vào bát thì sao? Cho người ta ăn cơm yên ổn chút được không?”

Uzui Tengen bật cười ha hả:

“Ngươi nhóc con này, thành đầu heo nhìn còn đáng yêu hơn chút đấy!”

Izawa Sugi nghiêng đầu, khó hiểu:

“Hả?”

Uzui Tengen nhanh chóng ăn hết phần cơm tối, trong lòng đã hạ quyết tâm — từ bữa ăn sau phải nghiêm túc huấn luyện đứa nhỏ này.

Hắn thật sự, thật sự rất tán thành y.

“Không hề ngây thơ.”

Nam nhân cực kỳ hoa lệ ấy hơi nghiêng mặt, trên gương mặt tuấn mỹ là kiêu ngạo và cuồng ngạo không thể che giấu:

“Ta nói, ngươi nghĩ như vậy không hề sai. Kiên trì như vậy cũng không sai. Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường mỹ lệ của ngươi đi!”

Hắn giơ ngón cái về phía Izawa Sugi, nói đầy khí khái:

“Ta đánh giá cao ngươi!”

Izawa Sugi hơi trợn mắt, vài giây sau mới nhẹ giật khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng:

“Đó là chuyện đương nhiên!”

Y vùi đầu ăn cơm thật mạnh, vẻ mặt hung dữ như thể đang phát tiết:

“Tuy không biết sau này có còn cơ hội quay về hay không... nhưng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!”

Mạnh đến mức không sợ bất cứ điều gì.

Mạnh đến mức có thể đứng trước mặt Senju Tobirama, túm lấy cổ áo ông ta mà mắng thẳng tám lần!

Khi nhớ lại lễ tang mẹ mình, nơi chỉ có vài người thân quen ít ỏi đến đưa tiễn, Izawa Sugi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Có những việc, lý trí thì miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cảm xúc lại không thể nào chịu nổi.

Khi tận mắt chứng kiến từng người thân quen lần lượt ngã xuống vì cái gọi là “bảo vệ thôn”, trong lòng y không chỉ căm hận thời đại đó, mà còn oán hận sâu sắc quyết định của Hokage Đệ Nhị — người đã đẩy họ vào cuộc chiến.

…Nhưng có lẽ, thứ khiến y hận nhất vẫn là chính bản thân mình — một kẻ bất lực, không thể làm được gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play