Edit+beta: Idylie.

Izawa Sugi chưa bao giờ tưởng tượng nổi thế giới này lại tồn tại những sinh vật được gọi là “quỷ”.

Thành thật mà nói, y vẫn luôn cảm thấy vận khí của mình tệ đến mức không thể tệ hơn: ra khỏi cửa thì bị xe tông chết, sau đó lại trọng sinh vào một thế giới nơi ninja dùng sức mạnh để bảo vệ quốc gia, đối kháng lẫn nhau.

Ban đầu, Izawa Sugi còn ngây thơ cho rằng mình sẽ trở thành một “oa oa binh” (tân binh non nớt), kết quả là vừa nghe tin liền choáng váng — Hokage Đệ Nhị, người có chút quan hệ huyết thống với y, tuyên bố thành lập Học viện Ninja. Học sinh muốn tốt nghiệp, phải học đủ… sáu năm mới có thể trở thành Genin và bắt đầu nhận nhiệm vụ.

Vì thế, Izawa Sugi trở thành một trong những học sinh đầu tiên của Học viện Ninja vừa được thành lập.

“Đi học vạn tuế! 12 tuổi tốt nghiệp nhận nhiệm vụ vạn tuế!” – Izawa Sugi tự an ủi, cảm thấy mình hoàn toàn có thể thoải mái lãng phí sáu năm.

Dù sao cũng sinh ra trong một xã hội hòa bình, lớn lên dưới lá cờ đỏ, Izawa Sugi luôn cho rằng việc làm ninja là chuyện của mấy kẻ ngốc. Nhưng bất đắc dĩ, hiện tại bản thân y cũng là một phần trong đó. Ở thế giới này, kẻ mạnh mới được tôn trọng, còn y– một thằng chỉ giỏi nói mồm, không có chút thực lực nào – chỉ có thể nuốt hết lời phun tào, cố gắng kiềm chế sự nôn nóng. Dưới sự thúc giục của cha mẹ, Sugi bắt đầu rèn luyện thân thể, tập luyện nhẫn thuật, dù trong đầu lúc nào cũng chửi thầm, còn mấy thủ tục nhàm chán ở trường học thì nghe tai này, lọt tai kia.

Có lẽ do tam quan quá khác biệt, Izawa Sugi ban đầu làm thế nào cũng không thể luyện ra chakra. Ngay cả cha mẹ y cũng dần lo lắng, cho rằng con mình có thể không bao giờ trở thành ninja, thậm chí tìm đủ mọi cách để an ủi đứa con “bất hạnh” này.

Izawa Sugi ngoài mặt tỏ ra đau thương, nhưng trong lòng chỉ biết làm dấu tay “yes” ăn mừng.

Thế nhưng, đến năm thứ nhất của Học viện Ninja, Đại chiến Ninja lần thứ nhất bùng nổ. Cha mẹ mà y yêu thương nhất trong đời, toàn bộ… chết hết trên chiến trường. Nghe nói thi thể bị nổ tung thành bùn lầy, chỉ còn lại chiếc băng bảo hộ loang lổ vết rách.

Trong một đêm, Izawa Sugi trở thành cô nhi.

Izawa Sugi cuối cùng cũng hiểu sâu sắc câu nói kia: “Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.”

Izawa Sugi vẫn luôn nghĩ rằng thời gian còn rất dài, rằng cha mẹ sẽ luôn ở bên cạnh. Con người có thể sống thật lâu… thật lâu. Nhưng y không ngờ nơi này không phải xã hội hòa bình pháp trị, mà là một thế giới nơi sinh mạng con người rẻ rúng như cỏ rác.

Cái chết của cha mẹ như một nhát búa tạ giáng xuống đầu y. Khi bài vị của họ được đưa vào nghĩa trang Senju, Izawa Sugi đột nhiên hiểu thế nào là chakra. Y quỳ trước mộ cha mẹ, khóc đến nỗi không thể kìm nén.

Chuyện này đánh tan ảo tưởng và sự tự tin mù quáng của Izawa Sugi. Y bắt đầu nghiêm túc đến lớp, nỗ lực luyện tập thiền định để khai mở chakra, đồng thời đem tất cả các quyển trục nhẫn thuật mà cha mẹ để lại nhét hết vào người.

“Ta triều đặc sắc, đọc sách trăm biến này nghĩa tự thấy.” (“Ta theo phong cách cổ truyền, đọc đi đọc lại hàng trăm lần, rồi tự mình lĩnh hội ý nghĩa.”)

— Izawa Sugi nghiến răng, dù có đọc không hiểu cũng phải thuộc làu, vì y tin: thuộc trước, hiểu sau, thế nào cũng có ngày dùng đến!

Năm tám tuổi, Izawa Sugi cuối cùng cũng chịu cúi đầu, đặt cái tôi xuống mà trở thành một học sinh bình thường của Học viện Ninja.

Trước đó đã nhắc, Hokage Đệ Nhị – Senju Tobirama – xem như có chút thân thích với Izawa Sugi. Mẹ y là người của gia tộc Senju, dù huyết thống cách Tobirama khá xa, tầm năm đời, nhưng vẫn đủ để… khoe mẽ chút đỉnh.

Cha y bên này vốn không còn thân nhân nào, ông bà ngoại cũng mất sớm, nên sau khi mẹ mất, Izawa Sugi chỉ có thể cố hết sức tìm cách bấu víu vào mối quan hệ bên nhà ngoại. Nhờ vào khả năng quan sát nhạy bén và giao tiếp khéo léo, y thành công tìm được một người họ hàng xa – đại biểu cữu – cũng thuộc tộc Senju, để nhận y làm học trò.

Đại biểu cữu kia thấy Izawa Sugi mồ côi tội nghiệp, liền hào phóng nhận lời, thỉnh thoảng chỉ điểm cho y trong việc tu luyện.

Thời gian trôi qua, Izawa Sugi “lắc lư” ở Học viện hai năm. Nhưng đến năm mười tuổi, chiến tranh trở nên vô cùng khốc liệt, ngay cả lũ học sinh mười tuổi như y cũng bị ép phải tốt nghiệp trước thời hạn.

Đúng vậy — Izawa Sugi bị cưỡng chế tốt nghiệp!

Trong lòng y chỉ có một chữ: Đệch.

Y biết được mấy thứ? Tam Thân Thuật(*), một ít thể thuật cơ bản, cùng vài chiêu dùng đoản đao. Nhẫn thuật? Xin thưa, y chỉ học được đúng một chiêu Thổ Độn – Chôn Sống, thế mà đã bị ném thẳng ra chiến trường?

(* Tam thân thuật (三身术) là thuật ngữ trong Naruto, chỉ ba thuật cơ bản bắt buộc học ở Học viện Ninja, gồm:

1. Biến thân chi thuật (変化の術) – Thuật biến hình, ngụy trang thành người hoặc vật khác.

2. Hóa thân chi thuật (分身の術) – Thuật phân thân (ảo ảnh, không phải thực thể).

3. Thế thân chi thuật (変わり身の術) – Thuật thế thân, dùng đồ vật thế thân để tránh đòn tấn công.)

Biết rằng một khi bước lên chiến trường, sẽ rất khó có cơ hội quay về làng để tiếp tục rèn luyện, đại biểu cữu đã giúp Izawa Sugi kiểm tra thuộc tính chakra. Không ngoài dự đoán- y là một ninja hệ Thổ.

“Năm loại nhẫn thuật cơ bản ta đều dạy qua cho ngươi, cuối cùng ngươi chỉ học được một chiêu Thổ Độn… Quả nhiên, ngươi là thuộc tính thuần thổ.” Đại biểu cữu cười lớn, xoa đầu Sugi:

“Tiểu tử, ngươi thông minh như vậy, chắc sẽ không chết đâu. Nhất định phải sống sót trở về!”

Izawa Sugi cố nặn ra một nụ cười trắng bệch, gật đầu đáp lại. Nhưng chỉ ba tháng sau khi ra tiền tuyến, y nhận được tin dữ—đại biểu cữu đã hy sinh.

Izawa Sugi: “……”

Cả người y như bị nhấn chìm trong bi thương, nhưng chiến tranh vốn chẳng cho ai thời gian để đau buồn. Doanh địa nơi y đóng quân bị quân địch tập kích bất ngờ, thương vong thảm trọng. Izawa Sugi và đồng đội vừa đánh vừa lui… cho đến khi chẳng còn đường lui nữa.

Cuối cùng, y cắn răng lấy ra bùa nổ mà phụ thân để lại, định cùng kẻ địch đồng quy vu tận.

Kết quả—địch chết thật. Còn y… xuyên không.

Lần này, Izawa Sugi mở mắt ra trong một thời đại hòa bình mà y từng khao khát—Nhật Bản thời Taisho (1912- 1926), tại một thị trấn nông thôn yên bình.

Theo lời người đàn ông nhặt được y—người mà về sau y gọi là dưỡng phụ—khi tìm thấy, toàn thân Izawa Sugi nhuộm máu, tưởng như không thể cứu nổi. Không ai ngờ sau khi đưa đến bác sĩ trên trấn chữa trị, vết thương của y lại dần khép miệng một cách kỳ diệu.

Khi tỉnh lại, Izawa Sugi ôm đầu khóc như mưa.

Ban đầu, y chỉ mong thoát khỏi thế giới ninja loạn lạc ấy. Nhưng nào ngờ lại phải nếm trải một thời đại đẫm máu đến vậy?

Giờ đây, cuối cùng y cũng đến được một thế giới hòa bình. Dù phải đổi quốc tịch, Izawa Sugi vẫn thấy lòng nặng trĩu—bởi y sẽ không bao giờ còn cơ hội báo thù cho cha mẹ và đại biểu cữu nữa.

Người ta chỉ biết hối hận khi đánh mất điều gì đó.

Izawa Sugi thề rằng, dù thế nào cũng không để lặp lại sai lầm ấy lần thứ hai. Y sẽ trân trọng hai người đã cứu mạng mình – dưỡng phụ và dưỡng mẫu.

Họ mở một quán trà nhỏ trong thị trấn. Dưỡng phụ định kỳ lên thành phố lớn chọn mua những loại lá trà mới, còn dưỡng mẫu thì khéo tay làm nhiều món điểm tâm ngọt phong phú. Thị trấn này yên bình, người dân chất phác, chẳng ai hỏi quá khứ của Sugi, chỉ thấy y quyết định ở lại thì liền thân thiện chào đón. Hai vợ chồng kia cũng rất vui vẻ, nhận Sugi làm con nuôi.

Một năm trôi qua, Izawa Sugi đã quen với cuộc sống nơi đây. Tính cách từng nhuốm khói lửa chiến tranh của y dần ấm áp trở lại, một lần nữa lạc quan và rộng lượng. Mãi đến ngày hôm đó——

Dưỡng phụ và dưỡng mẫu bị một thứ quái vật gọi là “quỷ” tập kích.

Chết tiệt! Quỷ quái này từ đâu ra?!

Khi Izawa Sugi nhìn thấy con quỷ với cặp sừng dài, khuôn mặt dữ tợn và hàm răng nhọn hoắt lao về phía dưỡng phụ, máu nóng trong y sôi trào. Mày tưởng tao là Hello Kitty chắc?!

Không chút do dự, y chộp lấy dao chẻ củi, xông thẳng lên, liều mạng chiến đấu với ác quỷ suốt… ba trăm hiệp.

Nhưng dần dần, Izawa Sugi phát hiện một sự thật kinh hoàng: Chém thế nào nó cũng không chết?!

Cắn răng, y vung dao như chặt gỗ, chém suốt cả đêm. Cho đến khi ánh sáng bình minh chiếu xuống, con quỷ gào thét thảm thiết, hóa thành tro tàn bay theo gió.

Izawa Sugi lau mồ hôi, thở dài: “À… thì ra sợ ánh mặt trời.”

Khóe môi y nhếch lên một nụ cười rợn người: “Lần sau… À không, sẽ không có lần sau đâu.”

Hai vợ chồng dưỡng phụ kích động ôm chầm lấy Sugi  một người giúp y thay quần áo, một người tất tả đun nước cho y tắm, bởi máu quỷ nhuộm đỏ toàn thân trông vô cùng đáng sợ.

Đến trưa, Izawa Sugi lại trở về dáng vẻ hiền lành thật thà, đứng sau quầy của quán trà, bình thản pha trà đón khách.

Lúc này, một chàng trai đẹp đến mức tận cùng bước vào quán. Sau lưng anh ta đeo hai thanh kiếm, giọng trầm lạnh:

“Cho ta một chén trà.”

Izawa Sugi mỉm cười, cúi người phục vụ.

Chàng trai trước mắt đẹp đến mức khiến người ta phải hít một hơi thật sâu. Izawa Sugi bất giác nhìn nhiều hơn hai lần, ánh mắt không cách nào dời đi.

Người kia nhận ra ánh nhìn của Sugi. Anh ta nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch nhẹ, cười khẽ hỏi:

“Gần đây trong thị trấn có gì thú vị không?”

Miệng Izawa Sugi ngứa ngáy, nhịn không được bật ra một câu:

“Có chứ. Chính là ngài – vị khách mỹ lệ này. Không biết phải xưng hô thế nào với ngài?”

Đôi môi anh ta khẽ mím, khóe miệng hơi run rẩy như đang cố nhịn cười. Sau một thoáng im lặng, anh ta đáp bằng giọng trầm ổn:

“Uzui Tengen.”

Hố mớiiiii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play