Edit+beta: Idylie.

Kochou Kanae là một nữ tử có tính cách ôn hòa, luôn mang nụ cười dịu dàng trên gương mặt.

Theo lời Uzui Tengen, Kanae xuất thân từ một gia tộc dược sư, rất am hiểu về trị liệu và có nghiên cứu sâu đối với loài quỷ. Về tính cách, nàng khá thuần lương, thậm chí có thể tha thứ cho cả những con quỷ biết ăn năn hối cải.

“Nàng còn có một muội muội tên là Shinobu, vì vậy mọi người thường gọi thẳng tên để tránh nhầm lẫn.” Uzui Tengen phổ cập khoa học:

“Kanae ngoài việc diệt quỷ còn quản lý Điệp Phủ – nơi chuyên trị thương cho các thành viên của Quỷ Sát Đội. Về sau nếu ngươi bị thương cần dưỡng thương, rất có thể sẽ được đưa tới đó điều trị.”

Izawa Sugi nghe xong, nhìn về phía nữ tử dịu dàng nhỏ nhẹ kia, vẻ mặt bi thương.

“Ài, tại sao khi nhìn thấy một người ôn nhu và xinh đẹp như vậy… ta lại khổ sở đến thế chứ?”

Uzui Tengen: “?”

Giây tiếp theo, Izawa Sugi đưa tay ôm mặt, đau khổ thốt lên:

“Ta lại để nàng thấy ta với cái bản mặt đầu heo này?! Đau lòng quá! Đau lòng tới mức không thở nổi luôn rồi!”

Uzui Tengen: “…………”

Hắn theo bản năng đưa tay sờ sờ cái miệng cá ruột của mình, cười lạnh:

“A, đúng là… quá tuyệt vời!”

Hai thầy trò nhìn nhau vài giây, sau đó vô cùng ăn ý đồng loạt quay mặt đi.

Uzui Tengen tìm Kochou Kanae xin một ít thuốc mỡ. Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế dài ở quán trà, cùng nhau bôi thuốc cho mặt.

Không thể không nói, thuốc mỡ của Kochou Kanae đúng là hiệu nghiệm thật – chưa được bao lâu, cả hai đã khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Izawa Sugi soi gương, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của mình được "trả lại", liền quay sang hỏi Uzui Tengen:

“Ngài nói, ta có nên đến làm lại màn tự giới thiệu với tiểu thư Kanae không? Làm mới lại ấn tượng về ta trong lòng nàng một chút?”

Uzui Tengen cười đến suýt sặc nước:

“Nàng là chủ nhân của Điệp Phủ. Dù ngươi có bị thương nặng đến hủy dung, nàng cũng sẽ là người trị liệu. Ngươi có làm mới cũng vô ích.”

Izawa Sugi thở dài một tiếng thật mạnh:

“Vậy chỉ còn cách nỗ lực tu luyện, sau này đừng để bị thương nữa. Lúc đó sẽ làm mới cũng chưa muộn.”

Uzui Tengen bật cười thành tiếng:

“Tiểu tử, rất có chí khí đấy.”

Izawa Sugi cũng cười – tất nhiên y phải có niềm tin. Hay đúng hơn, là bắt buộc phải có.

“Đúng rồi.” Izawa Sugi như nhớ ra điều gì:

“Ngài từng nói nếu cha mẹ ta là Hi Huyết thì hãy để họ đổi chỗ ở. Là chuyển đến nơi Quỷ Sát Đội kiểm soát mạnh hơn sao?”

Uzui Tengen gật đầu:

“Ta có thể sắp xếp cho họ đến làm việc tại thương hội có phù văn tử đằng. Tổ tiên thương hội đó từng bị quỷ tập kích, từ đó lập ra quy định – chỉ cần là người của Quỷ Sát Đội thì đều được hoan nghênh tới giúp đỡ.”

Izawa Sugi nghe xong liền trầm ngâm. Dường như Quỷ Sát Đội tuy không phải tổ chức chính phủ, nhưng chắc chắn được chính quyền và dân chúng âm thầm hậu thuẫn – bởi không ai lại muốn bị biến thành bữa tối cho lũ quỷ cả.

Bên kia, Kochou Kanae vừa giúp kiểm tra thân thể cho cặp vợ chồng kia, vừa trò chuyện với họ.

Qua cuộc trò chuyện, nàng biết được thiếu niên "đầu heo" kia không phải con ruột của họ mà là con nuôi.

Hơn nữa, hai người này hoàn toàn không biết về thân phận của Uzui Tengen hay sự tồn tại của Quỷ Sát Đội.

Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng Izawa Sugi lo lắng cho sức khỏe của họ sau vụ bị quỷ tấn công mấy hôm trước, và Kochou Kanae chỉ là bác sĩ mà đứa con nuôi mời đến khám bệnh.

Kochou Kanae sau khi làm rõ tiền căn hậu quả thì cũng không nhắc gì thêm đến chuyện quỷ quái, chỉ nhẹ nhàng truyền đạt một vài bí quyết dưỡng sinh và kê thêm một đơn thuốc an thần:

“Đây đều là thuốc giúp an thần, hai vị dường như tinh thần có phần suy yếu, chắc là đã bị kinh sợ, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều một chút sẽ tốt hơn.”

Hai vợ chồng già rối rít cảm ơn, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Uzui Tengen đưa mắt nhìn Kochou Kanae, thấy nàng khẽ lắc đầu, trong lòng lập tức hiểu ra điều gì đó, rồi quay đầu nhìn sang Izawa Sugi bên cạnh.

Vừa vặn lúc ấy, bà lão kéo tay Izawa Sugi, dịu dàng nói:

“Con à, con cũng nên khám thử xem?”

Izawa Sugi mỉm cười gật đầu:

“Vâng, làm phiền Kanae tiểu thư rồi.”

Ngoài dự liệu của Izawa Sugi, sau khi Kochou Kanae kiểm tra kỹ càng, mới phát hiện chính cậu mới là người mang huyết thống đặc biệt—Hi Huyết, và mục tiêu ban đầu của ác quỷ, thực ra là nhắm vào y.

Uzui Tengen nghe xong thì lắc đầu thở dài đầy cảm khái:

“Ngươi đoán ra từ trước rồi sao?”

Izawa Sugi không trả lời trực tiếp, chỉ quay sang hỏi Uzui Tengen:

“Chuyện cha mẹ nuôi chuyển nhà, còn kịp không?”

Uzui Tengen đáp:

“Ngươi chắc chắn muốn để họ chuyển đi sao? Dù sao ở đây cũng là nơi quen thuộc, hàng xóm láng giềng thân thiết. Đột ngột chuyển đi e sẽ khiến họ khó thích ứng. Chỉ cần ngươi rời khỏi, là được rồi.”

Kochou Kanae cũng gật đầu đồng tình:

“Nếu ngươi sợ rời đi rồi bọn họ lại gặp chuyện, có thể trồng tử đằng trong sân. Quỷ rất ghét mùi tử đằng, sẽ không dám đến gần.”

Nghe vậy, sắc mặt Izawa Sugi dịu lại đôi phần:

“Ghét tử đằng à? Vậy hôm nào con sẽ nhờ hai người trồng một cây phía sau nhà.”

Kochou Kanae công việc bận rộn, chỉ nán lại uống một chén trà nóng rồi rời đi.

Izawa Sugi ở lại cùng cha mẹ nuôi trò chuyện một đêm thật lâu.

Ngày hôm sau, y khoác bao hành trang rời khỏi nhà, cùng Uzui Tengen lên đường. Lão phu thê tuy trong lòng luyến tiếc, nhưng nghe con trai nói sẽ thường xuyên gửi thư về, coi như là đi du học xa nhà, mới miễn cưỡng yên tâm, mỉm cười tiễn Izawa Sugi cùng Uzui Tengen rời đi.

Dưỡng phụ và dưỡng mẫu đứng ở đầu trấn nhỏ, dõi theo bóng Izawa Sugi dần khuất xa. Đột nhiên, dưỡng phụ lớn tiếng hỏi:

“Sugi, con còn trở về chứ?”

Izawa Sugi hơi nghiêng người, đưa tay kéo mí mắt làm mặt quỷ, cười ha hả đáp:

“Đương nhiên là sẽ trở về!”

Nhìn dáng vẻ hoạt bát, lạc quan của y, dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng bật cười. Sự quyến luyến biệt ly dường như vơi bớt đôi phần.

Uzui Tengen liếc nhìn Izawa Sugi rồi lại nhìn về lão phu thê phía xa, thấp giọng hỏi:

“Không sao chứ?”

Izawa Sugi thản nhiên “ừ” một tiếng, giọng nhẹ như gió:

“Giết hết lũ quỷ, là có thể trở về. Có gì mà không được?”

Uzui Tengen cười lớn, giơ tay xoa mạnh đầu hắn:

“Đúng là một thằng nhóc có chí khí! Vậy từ bây giờ, bắt đầu tu luyện đi!”

Lời vừa dứt, Uzui Tengen đột ngột tăng tốc, thân hình thoắt một cái như gió cuốn, phóng vút về phương xa.

Izawa Sugi “a” lên một tiếng:

“Hai người là ninja mà chỉ chạy dưới đất, có tính gì đâu? Phải phi trên cây chứ!”

Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng y cũng biến mất.

Uzui Tengen chạy liền mấy canh giờ, vượt ba ngọn núi. Vừa quay đầu lại, sau lưng vẫn chưa thấy ai. Hắn đang định bật cười chế giễu vài tiếng, thì ánh mắt bất giác khựng lại.

Izawa Sugi như con sóc nhỏ, tung người nhảy qua nhảy lại trên cành cây, rồi hạ xuống ngay trước mặt hắn.

Dù có chakra trợ lực, nhưng thể lực Izawa Sugi không thể so với Uzui Tengen. Hắn vừa thở hổn hển vừa oán trách:

“Mẹ nó, sao ngươi chạy còn nhanh hơn cả thỏ thế hả?”

“Phải gọi là lão sư!” Uzui Tengen trừng mắt lườm một cái, rồi lại hỏi:

“Ngươi cứ nhảy lên nhảy xuống trên cây không thấy mệt à? Chạy dưới đất không phải nhẹ nhàng hơn sao?”

Dù ninja vốn giỏi phi thân trên cây, nhưng Izawa Sugi tuổi còn nhỏ, thể lực chưa đủ, rất dễ bị ngã.

Cũng vì suy nghĩ đến sức chịu đựng của y, Uzui Tengen mới chọn chạy dưới đất. 

Kết quả, Izawa Sugi vừa thở hổn hển vừa nói tỉnh bơ:

“Không nha, nhảy cây nhẹ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Ngươi không biết chứ, ta trực tiếp buộc dây thừng từ vách đá bên kia kéo ngang qua đây. Ngươi lại ngốc nghếch chạy xuống chân núi rồi mới leo lên, ha ha, thật là ngu ngốc hết biết!”

“……” Uzui Tengen nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu tử thúi này thật khiến người ta tức ói máu:

“Ngươi xác định được vị trí của ta? Hay là vẫn luôn nhìn thấy ta từ nãy tới giờ?”

Izawa Sugi hừ nhẹ, nhìn Uzui Tengen bằng ánh mắt khinh thường:

“Ngươi có phải quên mất trên trán mình đeo cái hộ ngạch khảm pha lê rồi không? Ánh mặt trời vừa chiếu vào liền lập tức chói sáng lấp lánh, cách cả ngọn núi cũng bị pha lê kia làm chói mù mắt ta đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play