Edit+beta: Idylie.

Hơi thở của Sấm Sét, diễn sinh ra Hơi thở của Âm Thanh, là phương pháp điều tiết cơ năng cơ thể thông qua hô hấp, giúp phát huy tối đa sức mạnh thân thể…

Izawa Sugi nhìn quyển sách huấn luyện Uzui Tengen đưa, trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

Thành thật mà nói, các bí pháp hô hấp mà Quỷ Sát Đội sử dụng, trong mắt Izawa Sugi thật sự trừu tượng đến khó hiểu.

Dù gì chakra ít ra còn có thể coi là một dạng "nội lực" trong tiểu thuyết. Chứ cái gọi là "bí pháp hô hấp" này, rốt cuộc là kiểu gì?

Sau một hồi do dự, Izawa Sugi quyết định đi tìm ba vị phu nhân của Uzui Tengen để nhờ giúp đỡ.

Uzui Tengen thân là Trụ Cột nên vô cùng bận rộn. Lần hiếm hoi về nhà, hắn chỉ kịp thân mật một lúc với ba người vợ rồi tiện tay ném cho Izawa Sugi một cuốn sổ huấn luyện, sau đó lại vội vã rời đi.

Ba vị phu nhân của Uzui Tengen cũng là ninja.

Trong mắt Izawa Sugi, không có chakra làm nền thì sức chiến đấu của ba người này cũng chỉ hơn người bình thường một chút, hoàn toàn không sánh được với những nữ nhẫn giả cường hãn ở quê y.

May mà cả ba đều từng cùng Uzui Tengen chém giết không ít quỷ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Hơn nữa, các nàng lại cực kỳ thành thạo những bước cơ bản của bí pháp hô hấp – điều rất phù hợp với giai đoạn nhập môn của Izawa Sugi.

Hinatsuru là người giải thích dễ hiểu nhất:

“Lúc chạy bộ, chẳng phải cũng phải điều chỉnh nhịp thở sao? Hô hấp khi đó sẽ có tiết tấu nhất định. Bí pháp hô hấp cũng tương tự như thế, dùng việc hít vào dưỡng khí để gia tốc tuần hoàn máu, nhờ đó mà bộc phát ra sức mạnh lớn nhất trong cơ thể.”

Izawa Sugi nghe xong, liền trầm ngâm suy nghĩ.

Có phải… thứ này giống như trong tiểu thuyết từng nhắc đến ‘quy tức pháp’?

Dùng một hơi chân khí để duy trì vận hành cơ thể ở trạng thái tối ưu?

Y bắt đầu liên tưởng: nếu chakra là sự kết hợp giữa năng lượng tinh thần và năng lượng tế bào, thì bí pháp hô hấp chính là phương pháp điều chỉnh tế bào, máu huyết, cơ bắp và cả xương cốt – thông qua nhịp điệu đặc biệt của hô và hấp.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt ấy, Izawa Sugi chợt nhớ đến lời của đại cữu từng nói với mình:

“Điều khiến gia tộc Senju chúng ta mạnh mẽ nhất là gì? Nhẫn thuật? Kỹ năng chiến đấu? Dược lý hay y nhẫn thuật? Không. Điều lợi hại nhất chính là thân thể này – và huyết mạch đang chảy trong người ngươi!”

“Nếu ngươi có thể chịu đựng được cơn đau gân cốt đứt đoạn, đem toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bộc phát ra ngoài… thì ngươi sẽ hiểu: chakra có thể cạn kiệt, vũ khí trong tay rồi sẽ gãy, nhưng thân thể – thứ luôn ở bên ngươi – mới là thứ vĩnh viễn có thể chiến đấu!”

Izawa Sugi khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra. Trong ánh mắt y, sự kiên định hiện rõ.

Nếu trong thời gian ngắn chưa thể bước vào cảnh giới của hô hấp bí pháp, vậy thì hãy bắt đầu từ huấn luyện nền tảng — không ngừng chịu đựng đau đớn gân cốt, rèn luyện thân thể cho đến khi vượt qua giới hạn.

Nghĩ lại, trước kia xem phim về các hòa thượng Thiếu Lâm tu hành ra sao… chẳng phải cũng từ khổ luyện thân xác mà nên?

Gánh theo thùng nước leo núi, tĩnh tọa dưới thác nước, luyện kiếm trong làn nước lạnh buốt, đứng tấn giữa cơn cuồng phong.

Izawa Sugi hạ quyết tâm rèn luyện bản thân.

Trước đây, y không có cơ hội, cũng chẳng đủ thời gian hay kiên nhẫn để tu luyện. Nhưng giờ đây, trong thời đại khá yên bình này, nếu đã nói ra lời tuyên ngôn muốn trở nên mạnh mẽ — vậy thì hãy bắt đầu thực hiện đi!

Bất tri bất giác, hai tháng trôi qua.

Trong thời gian đó, Makio theo Uzui Tengen ra ngoài làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng Hinatsuru cũng đi hỗ trợ. Ba nữ nhẫn giả thường thay phiên nhau ở bên Tengen, giúp thu thập tin tức về quỷ.

Còn Izawa Sugi thì dốc toàn tâm toàn lực vào luyện tập. Khí chất Sugi thay đổi không ít.

Tóc đã dài hơn, chỉ dùng dây buộc lại đơn giản. Thân hình trở nên rắn rỏi, vai rộng hơn, eo bụng dẻo dai, bốn chi cân xứng, không còn vẻ gầy yếu mỏng manh như giá đỗ trước kia.

Izawa Sugi gần như gác lại nhẫn thuật, toàn tâm tập trung vào thể thuật và rèn luyện nền tảng. Theo thời gian, y cảm thấy có điều gì đó đang âm thầm thay đổi bên trong cơ thể – giống như một mối cộng hưởng nào đó với rừng núi nơi đây đang dần được đánh thức.

Đôi lúc, Izawa Sugi có thể lập tức nhận ra trời sắp mưa, hoặc cảm nhận được tiếng gầm thầm lặng từ sâu trong lòng đất – dấu hiệu báo trước của những trận động đất ở nơi xa.

“Đây là… cảm giác của nhẫn thuật sao? Không, đây là bản năng — không cần đến nhẫn thuật cũng có thể cảm nhận được.”

Cảm giác ấy với Izawa Sugi vừa mới lạ, vừa hấp dẫn. Sự kết nối thuần túy với thiên nhiên khiến y như được thanh tẩy – cả thể xác lẫn tâm hồn đều trở nên trầm ổn, trong sáng lạ thường.

“Senju của rừng sâu.”

Lần đầu tiên, Izawa Sugi trực tiếp cảm nhận được ý nghĩa thực sự của biệt danh dòng tộc mình.

Senju sinh ra từ rừng rậm – bọn họ là những đứa con của đại ngàn.

Izawa Sugi dần đạt đến cảnh giới thở cùng tự nhiên hòa làm một. Không còn là chàng trai mang nặng oán hận và bất mãn như xưa, giờ đây y đã thật sự bước vào cảnh giới của hô hấp.

Hôm đó, y ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Cách đó không xa, thác nước ào ào đổ xuống, bao quanh là núi rừng xanh mướt, từng đàn chim sải cánh trên cao, thiên nhiên hiện ra sinh động như một bức tranh tràn đầy sức sống.

Sau thời gian dài rèn luyện mệt mỏi, Izawa Sugi đang nghỉ ngơi. Y khép mắt điều tức, cố gắng xoa dịu cơ thể đang rã rời.

Chỉ đơn giản là hít thở, nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của y hòa quyện với phong, với thủy, với cá dưới nước, với chim trên trời… Hết thảy mọi sinh vật quanh y dường như đều cộng hưởng cùng một nhịp.

Sinh khí từ đất trời dũng mãnh tràn vào cơ thể, chảy dọc theo mạch máu, len lỏi qua từng sợi cơ, từng đường kinh lạc. Trái tim đập rộn ràng, sinh mệnh rạo rực như được đánh thức. Trong cơ thể, một dòng năng lượng âm thầm được sinh ra – không ồn ào, nhưng mãnh liệt như ngọn lửa âm ỉ cháy.

Khoảnh khắc đó, Izawa Sugi mở bừng mắt, lòng ngập tràn cảm giác: mình như có thể làm được mọi thứ. Y đắm chìm trong trạng thái ấy thật lâu, không nỡ rời đi.

Y cúi đầu nhìn đôi tay mình, lẩm bẩm:

“Đây là cảm giác khi tinh thần hoàn toàn tập trung vào hơi thở sao? Cơ thể con người… quả thật là một kho báu vô tận.”

Từ thời điểm đó, tốc độ tiến bộ của Izawa Sugi nhanh như tên bắn.

Hai tháng sau, Uzui Tengen quay về để kiểm tra quá trình huấn luyện. Khi tìm thấy Izawa Sugi ở nơi sâu nhất trong khu rừng, hắn suýt nữa thì sững sờ tại chỗ.

Izawa Sugi lúc này đang đứng chồng cây chuối ngược trên một thân cây đại thụ. Cuồng phong gào thét cuốn bay lá rừng xào xạc quanh y, thế nhưng mỗi chiếc lá khi gần chạm vào cơ thể y lại tự động lệch hướng, như thể y cũng là một phần của gió, một chiếc lá hòa mình vào thiên nhiên.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Uzui Tengen chắc chắn sẽ không nhận ra sự hiện diện của con người nơi đây. Izawa Sugi gần như đã hoàn toàn hòa vào cảnh sắc núi rừng.

Uzui Tengen thoáng cảm thấy như chính mình đã bị thời đại bỏ lại sau bờ cát xa xăm.

Một giọt mồ hôi rơi xuống trán, hắn nhíu mày, khẽ thốt:

“Thằng nhóc này… đúng là có bản lĩnh thật.”

Ngay sau đó, Uzui Tengen rút cặp song đao sau lưng, lưỡi đao xẹt qua không trung không một tiếng động, thẳng hướng Izawa Sugi mà bổ tới.

Izawa Sugi vẫn bất động, thậm chí còn chưa mở mắt. Nhưng đúng lúc lưỡi đao sắp chạm vào thân thể y, y bất ngờ xoay người trên không, động tác tự nhiên như đang khiêu vũ. Cánh tay khẽ vỗ vào thân cây, mượn lực để thân thể không rơi xuống mà hơi nghiêng về phía trước, rồi lại vững vàng chổng ngược trên cành cây như cũ.

Lúc này Sugi mới mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Uzui Tengen tiếp lấy đôi đao bị hất văng trở lại.

Uzui Tengen hơi ngẩng đầu, cười mắng: “Tiểu tử thúi, còn không mau xuống đây?”

Izawa Sugi nhếch môi cười, xoay người nhảy xuống, hào hứng xua tay: “Ngài về rồi sao?”

Uzui Tengen gật đầu, đánh giá cậu một lượt, đưa tay đo đo chiều cao: “Lớn thêm một chút rồi?”

Izawa Sugi cười, ánh mắt mang theo chút cảm khái: “Phải, trước kia ta vẫn nghĩ mình không có bàn tay vàng, không ngờ rằng thứ đó đã đến từ lâu rồi.”

Thân thể mang nửa huyết mạch Senju – đó mới là bảo vật mạnh nhất trời ban cho y, chỉ là trước giờ y vẫn bỏ phí mà thôi.

Uzui Tengen tuy không hiểu rõ cái gọi là “bàn tay vàng” nghĩa là gì, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời, kiên định của Izawa Sugi giờ đây so với lúc mới gặp đã hoàn toàn khác biệt, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cười ha hả: “Nhìn ngươi giờ thân thể rắn rỏi hơn hẳn. Lần này ta sẽ ở lại vài ngày, hai ta hảo hảo luyện một trận!”

Izawa Sugi vui vẻ đáp: “Được! Nhưng gần đây ta chủ yếu luyện thể thuật, mấy thứ khác có thể hơi đuối.”

Uzui Tengen phất tay: “Không sao, ta muốn nhìn xem ngươi sử dụng hô hấp pháp trong thực chiến thế nào.”

Hôm sau, Uzui Tengen lôi Izawa Sugi ra tỉ thí một trận.

Hắn thực sự bị kinh ngạc.

Nếu như trước kia khi giao thủ, Izawa Sugi còn có chút liều lĩnh, đánh toàn bằng một lòng tàn nhẫn và điên cuồng, bỏ mặc phòng ngự hay chiêu sau, thì giờ đây, cậu thiếu niên ấy đã biết tận dụng ưu thế thân thể.

Sức lực Izawa Sugi rất lớn, vượt xa người cùng tuổi. Mã bộ vững chãi, mỗi quyền đánh ra đều mang theo tiếng gió rít. Lúc ban đầu, một quyền của Izawa Sugi đánh tới suýt nữa khiến Uzui Tengen không đỡ nổi. Về sau khi thấy nắm đấm lại đánh tới, Uzui Tengen lập tức lanh trí né sang một bên — chỉ để nhìn thấy phía sau y, một thân cây lớn ba người ôm mới xuể đã bị nắm đấm kia đấm xuyên thủng!

Đấm xuyên?! Khi đó, Uzui Tengen tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.

Đây là nắm đấm sao? Không phải lưu tinh chùy chắc?

Trong suốt trận giao đấu, thiếu niên vẫn giữ cho nhịp thở đều đặn, không nhanh không chậm. Trong sự ổn định ấy có khí thế trầm tĩnh như núi, vững vàng và áp lực.

Uzui Tengen thậm chí còn nảy sinh một ảo giác: mỗi lần thiếu niên hít thở, tựa như trong cơ thể y có một con mãnh thú đang ngủ say, bắt đầu lay chuyển.

Tuy nhiên, rất nhanh, Uzui Tengen đã phát hiện ra một điểm bất thường. Hắn làm thủ thế ra hiệu dừng lại.

Izawa Sugi lập tức dừng bước, hơi khó hiểu hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Uzui Tengen nhíu mày nói:

“Ta luyện là Hơi thở của Âm Thanh, nhưng hô hấp của ngươi… hình như không giống của ta lắm?”

Izawa Sugi chớp chớp mắt, xong lại nhíu mày, ngữ khí ghét bỏ:

“Hơi thở của Âm Thanh là từ Hơi thở của Sấm Sét diễn sinh ra. Mà Lôi khắc Thổ, ta lại là thổ thuộc tính, sao luyện nổi Hơi thở của Sấm Sét được?”

Uzui Tengen: “……Hả? Thổ thuộc tính? Ngươi biết mình thuộc loại gì sao?”

Izawa Sugi gật đầu đầy tự nhiên:

“Dĩ nhiên biết rồi! Phụ thân ta là thổ thuộc tính, mẫu thân là thủy, ta bản thân mang chính là thổ thuộc tính, còn thuộc tính phụ thì chắc là thủy.”

Y vò đầu gãi tai nói thêm:

“Ta vẫn dựa theo sổ tay tu luyện mà ngài đưa, tập trung rèn luyện phần cơ sở hô hấp pháp. Còn phần tiếp theo liên quan tới biến hóa thuộc tính… thì ta chưa học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play